Điều Bí Mật Của Chồng

Điều Bí Mật Của Chồng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324301

Bình chọn: 7.5.00/10/430 lượt.

t giờ làm việc, sao anh cứ ở lì trong phòng làm việc thế hả? Không về cũng không gọi điện, rốt cuộc anh đang giở trò gì đây? Anh có về ăn cơm hay không thì bảo? Nếu không về thì đi đâu thì đi, tối nay đừng có mà về nhà nữa.

Thật lòng mà nói, anh thích sự cởi mở, vui tươi và tính cách dịu dàng của Điền Ca, chứ cái vẻ dữ dằn như hổ cái thì anh chẳng bao giờ ưa. Với lại, cái kiểu tra vấn cộc cằn này không chỉ khiến anh thấy chướng tai mà còn ghét cay ghét đắng. Nếu như trước đây, hai vợ chồng xảy ra chuyện không vui, thì nhất định anh sẽ nhượng bộ dỗ dành, an ủi cô: “Cưng à! Em đuổi anh thì anh biết đi đâu bây giờ? Em là dẻ xương sường trên người anh, dù anh có đi đâu làm gì, thì cuối cùng chẳng phải vẫn về bên em đấy ư? Làm sao anh có thể rời xa xương sườn của mình được chứ, để gãy thì đau lắm”. Nghe anh nói như thế, Điền Ca không cáu được nữa vì buồn cười, ánh mắt sắc lạnh cũng chuyển sang hờn dỗi.

Nhưng lúc này, anh không muốn nói một lời nào cả, cứ để kệ cho cô xả giận. Anh càng im lặng cô lại càng nôn nóng, anh càng bình tĩnh cô lại càng giận dữ.

Đợi cô ngừng nói, anh hạ thấp giọng:

- Anh đang chờ một cuộc điện thoại.

Thế rồi, không đợi cô đáp lại, anh ấn nút kết thúc cuộc gọi.

Không biết là vì sự khác biệt giữa suy nghĩ và hiện thực, hay là vì ngày trước học quá đỉnh môn chính trị học, mà Lý Dương luôn giữ quan điểm cứng nhắc: Vấn đề nhà ở liên quan đến chính sách dân sinh, cho nên không cần phải quá lo lắng, chắc chắn chính phủ sẽ giải quyết vấn đề này một cách hợp lý, để người dân không rơi vào tình trạng hoang mang, gây bất ổn xã hội. Anh tin chắc, sự tăng giá đột biến của bất cứ loại tài sản nào do đầu cơ trục lợi, đều sẽ được chính phủ khống chế kịp thời... Nhưng ngờ đâu, bất động sản là loại tài sản cố định để người dân an cư lạc nghiệp, cũng bị cuốn vào cơn bão tăng giá giống như cổ phiếu.

Anh cũng tiếc, cũng đau, cũng hận, nhưng trách ai bây giờ? Nếu sớm biết như thế này thì hồi xưa anh đã thử liều mạng chộp lấy một căn hộ, dù phải đeo nợ cũng được. Không! Chộp hẳn lấy vài căn hộ để sau này được ăn không ngồi rồi. Một năm giá nhà tăng gấp đôi, còn có sự đầu tư nào thu lợi nhuận hiệu quả như thế? Làm lụng vất vả cả một năm trời, cuối cùng kiếm được bao nhiêu tiền? Những lý tưởng và hoài bão thời đi học chỉ đáng vứt xó mà thôi, làm nghề gì cũng chẳng bằng buôn nhà buôn đất.

Anh không muốn vì một cái nhà mà phải cắm đầu làm việc cật lực đến hai ba chục năm; nhưng ngay đến nhu cầu cơ bản nhất của con người mà cũng không đáp ứng được thì còn phấn đấu cái gì nữa?

Ở đời, không có việc gì đáng xấu hổ hơn là phải chìa tay đi vay tiền người khác, cũng không có việc gì khó xử hơn là bị người khác mượn tiền. Nhưng vì hạnh phúc của Điền Ca, vì sợ mất đi số tiền đặt cọc, mà hai ngày qua, Lý Dương đã lâm vào tình cảnh ấy. Họ hàng nhà anh chẳng có ai khá giả, nên việc này chỉ có thể dựa vào bạn bè.

Anh có nhiều bạn bè, nhưng đến khi cần anh mới nhận ra là chẳng mấy ai đủ khả năng giúp mình. Nếu Ngụy Xuân Phong còn sống thì đó sẽ là lựa chọn đầu tiên khi anh cần mượn tiền, chứ chẳng cần phiền đến những người khác. Giờ anh ấy mất rồi, Lý Dương mới đành phải cầu cạnh người khác. Đầu tiên, anh dựa vào tình cảm thân sơ mà chọn ra những người thích hợp, có địa vị và điều kiện kinh tế nhất định, bằng không, dù có ngở lời cũng chẳng ích gì.

Rồi anh lại băn khoăn không biết phải mở miệng thế nào với người ta, mặc dù không phải là lời vàng ý ngọc, nhưng dễ gì mà mở miệng nhờ vả. Phải rồi! Cứ nói với họ rằng, mình mượn tiền để mua nhà chứ không đầu tư, đợi khi mua nhà xong, mình sẽ nhanh chóng bán gác xép, lấy tiền trả nợ.

Lý Dương khá tâm đắc với quan điểm của Dale Carnegie[1'>: Đối tượng mà anh mượn tiền chẳng hề để ý đến lý do của anh, họ hiểu rất rõ, anh hạ mình tìm đến họ là đã mất thể diện lắm rồi. Nếu họ sẵn lòng giúp đỡ thì sẽ không cần tìm hiểu nguyên nhân anh thiếu tiền là gì, cũng không vì thế mà coi thường anh; ngược lại, nếu như họ không muốn giúp thì dù anh có việc cớ này nọ, trong lòng họ vẫn khinh rẻ và cười nhạo anh... Một khi, họ bằng lòng cho mượn thì anh chẳng cần nói nhiều, họ cũng đưa tiền; còn không, chỉ tổ làm cho hai bên khó xử mà thôi.

[1'> Dale Carnegie (1888-1955) là một nhà văn và diễn giả nổi tiếng của Mỹ. Ông là tác giả của cuốn Đắc nhân tâm đã được học giả Nguyễn Hiền Lê dịch.

Người đầu tiên Lý Dương hỏi mượn tiền là Tiểu Mã Ca. Tiểu Mã Ca là người Tứ Xuyên, chơi với Lý Dương bảy tám năm nay, hai người đã cùng sát cánh vượt qua nhiều khó khăn nên có thể nói là anh em hoạn nạn có nhau. Tiểu Mã Ca mở một công ty nhỏ, làm ăn không thuận buồm xuôi gió như Ngụy Xuân Phong, nhưng cũng khấm khá. Trong công tác tài chính kế toán của công ty, phàm những việc liên quan đến vấn đề “lách thuế hợp lý” đều do Lý Dương vẽ đường. Hai năm trước, Tiểu Mã Ca xích mích với một nhân viên kế toán lão luyện rồi bị tay kế toán đó lấy cắp sổ sách mang đi tố cáo, không đến ba ngày sau, cục thuế cho người tới điều tra, niêm phong toàn bộ giấy tờ sổ sách của công ty. Tiểu Mã Ca cũng là ngườ


XtGem Forum catalog