
Mùi cà phê
khiến anh bừng tỉnh. Nhìn tách cà phê rồi lại nhìn Linh, anh mỉm cười:
- Cảm ơn em. Em ngồi đi, nói chuyện với anh một chút.
- Dạ thôi, em đứng được rồi.
- Anh nói em ngồi thì cứ ngồi đi. Giúp việc cũng là một nghề bình đẳng
với tất cả những nghề nghiệp khác, có gì mà không dám ngồi. Hay em sợ
anh ăn thịt em hả?
- Dạ không.
- Vậy thì ngồi đi.
- Dạ – Linh lí nhí đáp lại rồi sau đó ngồi xuống cái ghế ở đối diện anh.
Đại khẽ nâng tách cà phê lên nhấp một ngụm. Trầm ngâm một lúc để tận hưởng vị cà phê ngấm trên lưỡi, sau đó anh đưa mắt nhìn cô:
- Ngon đấy. Chắc không phải lần đầu em pha cà phê. Ai dạy em vậy?
- Dạ, hồi còn ở nhà em có đi làm thuê ở quán cà phê trên thị trấn nên biết một chút ạ.
- Cái này gọi là biết một chút sao? Gọi là chuyên nghiệp đó em. Trừ phi
em có năng khiếu bẩm sinh, làm một lần đã ngon rồi. Mà có khi thế thật,
biết đâu quê em lại có truyền thống sinh ra được những đầu bếp tài ba
nhỉ? Như chị em Nhật Lệ ấy. Anh nghe nói mẹ anh chỉ cần chỉ một lần là
em đã biết làm. Nếu có cơ hội phát triển lên nữa thì em còn có thể trở
thành một đầu bếp giỏi cũng không chừng. Em đã bao giờ nghĩ tới việc trở thành đầu bếp chưa?
- Chưa ạ! Nhà em nghèo, làm gì có cơ hội đi học nấu ăn ạ! Có thì sau đó cũng về quê đi nấu cỗ đám cưới thôi!
- Em có muốn trở thành đầu bếp không? – Đại hỏi tiếp.
- Em không biết – Linh lắc đầu.
- Vậy em nghĩ kỹ đi, nếu em muốn trở thành đầu bếp anh sẽ giúp em.
- Không được đâu ạ!
- Sao thế?
- Tại… Tại em không có tiền đi học. Hơn nữa em còn phải kiếm tiền nữa.
- Em kiếm tiền làm gì? – Đại gặng hỏi.
- Nhà em rất nghèo, em lại có một đứa cháu mới sinh, mẹ nó ốm yếu không làm gì được nên em phải kiếm tiền nuôi nó phụ chị em.
- Thế chồng của chị em đâu?
- Chị ấy không có chồng – Linh lắc đầu đáp khẽ.
Đại hơi sửng sốt một chút nhưng cũng không hỏi thêm về việc này nữa.
- Em tới học việc ở nhà hàng của anh, vừa học nấu ăn, lại vừa có lương
phục vụ nữa. Mặc dù không nhiều nhưng cũng hơn làm việc ở đây. Nếu em
thích thì cứ nói với anh. Anh sẽ tìm cho mẹ anh một người giúp việc khác thay em.
Linh ngẩng đầu nhìn anh, ngập ngừng hỏi:
- Em cảm ơn anh! Nhưng sao anh lại tốt với em thế ạ?
- Xem nào. Thứ nhất anh rất thích những người có năng khiếu nấu nướng.
Không phải ai cũng được ông trời ưu ái cho một vị giác thật tốt để trở
thành đầu bếp giỏi em ạ. Thứ hai, coi như anh làm việc này vì nể mặt
Nhật Lệ đi. Cô ấy đã giúp anh rất nhiều, giờ anh giúp lại đồng hương của cô ấy. Em hiểu không?
- Dạ…
- Hiểu thì tốt. Được rồi,
em nghỉ trưa chút đi. Cũng không còn việc gì cho em làm nữa đâu – Đại
dựa lưng vào ghế và nhìn ra hồ, không nói thêm câu nào nữa.
- Vâng… Em chào anh! – Linh gật đầu, len lén đưa mắt nhìn vẻ mặt trầm tư của Đại rồi đi thẳng vào trong nhà.
Từ một khung cửa sổ trên tầng hai của ngôi biệt thự, có một đôi mắt đang
nhìn xuống cái đình nhỏ, chứng kiến hai người bên dưới nói chuyện. Sau
đó chủ nhân đôi mắt đóng sập cửa lại, chẳng buồn để ý thêm nữa. Mặc dù được mệnh danh là “Phố ẩm thực” nhưng thực
chất đây chỉ là một cái ngõ nối liền hai con phố với nhau mà thôi. Người dân sinh sống trong ngõ này chủ yếu bán hàng ăn. Những hàng ăn liền kề
nhau tạo thành hai dãy quán xá chạy dọc trong ngõ, từ đầu này tới đầu
kia. Những hàng quán ở đây có đủ mọi đồ ăn, từ đồ ăn sáng như xôi, bánh
mì, trứng lộn, cháo, phở, bún, miến, bánh cuốn tới những đồ ăn chơi như
ốc, nem cuốn, phở cuốn, chè,… Hầu như không có hàng nào bài trí giống
hàng nào. Khách tới ăn phải gửi xe ở hai đầu ngõ sau đó đi bộ vào.
Cái ngõ nhỏ nổi tiếng không chỉ bởi nhiều hàng ăn, mà những hàng ăn ở đây
đều thực sự rất ngon, sạch sẽ. Ai ăn một lần đều muốn trở lại lần thứ
hai. Có những khách thậm chí không rẽ vào vài ba quán một lần tới ăn thì không chịu rời đi. Các hàng quán hầu như mở từ sáng sớm tới tận đêm
khuya. Khách vào ăn cũng có đủ các kiểu: học sinh, sinh viên, dân cư
xung quanh, du khách nước ngoài, kể cả những người sống ở rất xa.
Ở cuối ngõ có một cửa hàng trưng biển: “Quán Ngon – bún, miến các loại”.
Quán là một gian nhà không đầy mười hai mét vuông, bên trong có kê vài
ba bộ bàn ghế nhựa đã sờn cũ, bên ngoài cũng có kê bốn cái bàn, vậy mà
bàn nào cũng kín chỗ. Gần đó, ba bốn cái nồi lớn đầy nước dùng đang bốc
khói nghi ngút.
Quán Ngon này nổi tiếng về các món miến, nhất là món miến lươn. Người nào chưa ăn miến lươn ở quán Ngon thì coi như chưa đến “Phố ẩm thực”. Người đầu bếp làm ra món ăn trứ danh ấy lúc này đang đứng ở sau quầy hàng. Đó là một thanh niên chừng hai mươi bốn, hai mươi lăm tuổi, mặt gầy, tóc tai cắt gọn gàng, ngực mang tạp dề, hai tay cũng mang bao tay bằng ni lông. Lúc này, thanh niên ấy đang thoăn thoắt thái những miếng thịt thành lát mỏng. Sau đó lại nhanh tay bốc một ít miến,
cho vào cái muôi thủng, nhúng vào nồi nước sôi đang bốc khói. Cánh tay
rắn rỏi, khỏe mạnh lắc lắc mấy cái cho miến chín đều sau đó đổ ngay lên
bát, cho thịt và rau thơm vào sau đó đặt lên khay. Rồi anh lại với tay
lấy cái rổ con, bốc một nắm rau