Điều Kiện Của Ma Vương

Điều Kiện Của Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323445

Bình chọn: 9.00/10/344 lượt.

gười cô độc nhưng trong

nông trại của Kính Hoài mọi người lại sống như một gia đình nên cô sợ cô không thể dung nhập được.

Vũ Đồng đi vào phòng ăn, trên bàn đã đầy món ngon tỏa hương ngào ngạt làm người khác nhỏ nước miếng nhưng lại không có ai cả. Ngọn đèn Vựng

Hoàng(cái nỳ chắc là tên hãng đèn, tranh lười tra google = =) tỏa sáng

ấm áp và quyến rũ, dưới ánh sáng đó chữ “gia” tỏa hương nồng đượm. Tất

thảy khiến cô cảm thấy như mình đang trong mơ.

Đột nhiên cửa mở ra, Vũ Đồng vui vẻ quay lại – người đi vào là Ái Nguyên!

Vũ Đồng đầy thiện cảm cười với Ái Nguyên nhưng đáp lại cô là một nụ

cười ngắn ngủi mà công thức. Sau đó họ chìm vào im lặng rất khó xử.

“Cô là mẹ của Niệm Dư!”- Ái Nguyên lên tiếng phá vỡ sự im lặng, hỏi thẳng cô với giọng điệu khẳng định nhiều hơn là còn ngờ vực.

Phút chốc Vũ Đồng hoảng loạn, không nghĩ tới việc hai người lần đầu

trực tiếp nói chuyện với nhau lại chọn chủ đề nhạy cảm thế này. Cô bất

ngờ một lúc không biết trả lời thế nào.

“Cô không nói tôi cũng biết, Kính Hoài đã từng nói với tôi về chuyện

của cô. Tôi chỉ không hiểu cô đã đi nhiều năm như vậy, vì sao lại còn

trở lại?”

Ái Nguyên nói không chút nể nang, giọng điệu như chất vấn làm Vũ Đồng lúng túng nhưng cô vẫn chỉ im lặng.

“Kính Hoài đã không vui trong nhiều năm nay vất vả lắm mới được một

chút hạnh phúc, cô lại quay về quấy nhiễu cuộc sống của anh ấy, cô làm

tổn thương anh ấy một lần còn chưa đủ sao?”

Ái Nguyên nhấn mạnh, từng từ như những mũi tên tấn công Vũ Đồng cơ hồ làm cô không thể chống đỡ được.

“Tôi…tôi không có ý này, chưa bao giờ nghĩ rằng tôi làm tổn thương

anh ấy. Tôi chỉ muốn trở lại để xem con tôi một chút thôi.”- Vũ Đồng trả lời, âm thanh nhỏ như muỗi kêu.

Ái Nguyên lạnh lung liếc cô một cái rồi nói: “Niệm Dư cũng không biết cô là mẹ của nó, cũng không ảnh hưởng tới cuộc sống và tâm lý nó, cô

biết không? Bao nhiêu năm như vậy, cô mới nghĩ đến tình mẫu tử, cô không thấy là “hơi” muộn sao?”

Lời nói của cô ta lạnh, sắc như băng và vô cùng lợi hại, từng từ từng chữ đâm vào yếu điểm của Vũ Đồng. Đôi má hồng nhuận của cô đột nhiên

trở nên nhợt nhạt .

“Tôi biết cô rất quan tâm đến Kính Hoài và Niệm Dư nhưng chuyện tình

cảm giữa tôi và Kính Hoài cô không thể biết và hiểu hết được.”- Vũ Đồng

nói lý.

“Chuyện tình cảm của cô và anh ấy đã xảy ra trước kia tôi không cần

biết và cũng không muốn biết. Tôi chỉ biết hai, ba năm nay, tôi và Kính

Hoài, Niệm Dư đã rất vui vẻ. Chúng tôi cũng hiểu nhau và hòa hợp hoàn

hảo. Tôi không muốn sự quay về của cô vì phá vỡ cuộc sống yên bình và

hạnh phúc đó.”- Câu nói của Ái Nguyên hàm ý rõ ràng là muốn Vũ Đồng tốt

nhất nên tránh xa họ.

Tâm can Vũ Đồng vừa chua xót vừa cay đắng, Ái Nguyên liên tục gọi

thẳng tên Kính Hoài như họ đã rất gần gũi và thân mật mà Ái Nguyên lại

một mực bảo vệ Kính Hoài càng làm cho cô thấy Ái Nguyên yêu Kính Hoài.

“Cô yêu anh ấy, phải không?”- Vũ Đồng nhìn thẳng vào Ái Nguyên, có đôi chút hoảng sợ.

Họ biết rất rõ rằng đang đề cập đến người nào.

Ái Nguyên không chút sợ hãi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào Vũ Đồng: “Ừ,

tôi yêu anh ấy đấy, thì sao nào! yêu đã nhiều năm và cũng đã chờ đợi

cùng ở bên cạnh anh ấy nhiều hơn so với cô có thể.”- Lời nói của cô mạnh mẽ, vẻ mặt đắc ý và thản nhiên.

Vũ Đồng không bối rối. Cô không nghĩ mình yêu Kính Hoài ít hơn so với Ái Nguyên chỉ là cô không can đảm để nói ra như Ái Nguyên thôi, đó cũng chỉ là một lời thông báo của một vấn đề thôi.

Kính Hoài thì sao? Kính Hoài đối với Ái Nguyên như vậy hay không, Ái

Nguyên thì lại nhiệt tình như vậy chẳng lẽ anh không có chút động tâm?

Vũ Đồng không khỏi có nghi ngờ. Bỗng dưng hình ảnh họ ân ân ái ái,

tình tình tứ tứ trên bãi biển lại hiện lên trong tâm trí cô, tra tấn,

vấy nát linh hồn cô!

Tôi chỉ là vô tình công kích cô thôi, chỉ hy vọng cô vì bọn họ một

chút. Dù trước kia có tình cảm thì cũng đã là dĩ vãng rồi nên cô chỉ có

thể làm vì lợi ích của cha con họ nhiều hơn nữa mà thôi. Sau khi tình

yêu giữa cô và anh ấy qua đi thì nên buông tay là hơn tại sao lại còn

níu kéo để tra tấn nhau!”- Ái Nguyên tinh tế quan sát những thay đổi

trên khuôn mặt của cô.

Níu kéo ư? Đó là một từ khủng khiếp! Cô không mong trở thành gánh nặng trong mắt của người khác.

Cô không biết phải nói gì nữa cũng không có sức mở mồm ra tranh luận, chỉ ngồi giống như một bức tượng không nghe và không cảm nhận mọi việc

xung quanh,.

Lúc này truyền đến tiếng bước chân nhịp nhịp nhảy chân sáo vừa nghe

đã biết là của Niệm Dư. Vũ Đồng và Ái Nguyên trở lại vẻ trầm tư, thậm

chí Vũ Đồng còn miễn cưỡng bày ra một khuôn mặt tươi cười hạnh phúc.

“Dì Tô, cô ngửi xem, cả người cháu đều có mùi thơm này.”- Niệm Dư nép vào lòng Vũ Đồng làm nũng.

Vũ Đồng làm bộ ngửi ngửi mái tóc của cô bé, ngập tràn cưng chiều trả lời: “Um, quả đúng là thơm ghê, ai giúp con tắm vậy?”

“Con tự mình tắm nha, dì chỉ ở cạnh giúp thôi.”-Niệm Dư tự hào.

Ánh Thần cẩn thận quan sát nét mặt của Vũ Đồng và Ái Nguyên gần như

chắc chắn trước khi cô và Niệm Dư tới, giữa họ đã có cuộc nói chuyện

không tốt đẹ


Insane