XtGem Forum catalog
Điều Kiện Của Ma Vương

Điều Kiện Của Ma Vương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322781

Bình chọn: 8.5.00/10/278 lượt.

ra anh ta là bạn của Ánh Thần- Lý Trấn Khải. Sau bảy năm ấn

tượng của họ về nhau đang lu mờ dần.

“Tôi xin lỗi, tôi chưa bao giờ nghe nói tới tên này.”- Tô Vũ Đồng nói dối. Cô phải tự khen mình vì đã nói dối một cách bình thản như vậy.

Lý Trấn Khải ngại ngùng sờ sờ cái mũi nở nụ cười đùa: “Xin lỗi đây là bệnh nghề nghiệp của tôi, không biết tên của cô là?”

Cô không thể nói tên mình với anh được, nó có khiến cho cô rơi vào một việc hết sức rắc rối.

“Sao tôi phải cho anh biết tên của tôi.”- Tô Vũ Đồng lạnh lùng trả

lời. Cô uống nốt chỗ rượu còn lại rồi nhanh chóng trượt xuống chiếc ghế

cao một cách tao nhã.

“Tôi muốn nghỉ ngơi sau một ngày mệt mỏi. Chúc ngủ ngon, ông Lý.”- Tô Vũ Đồng vội vã ra khỏi quầy bar, cố tình bỏ qua ánh nhìn như thiêu đốt

của Trấn Khải phía sau.

Lý Trấn khải nuối tiếc trở lại trên ghế cao.

“Làm thế nào anh bạn lại đụng phải tảng băng lớn vậy!”- Cậu pha chế

rượu tiến đến nói đùa. Lý Trấn Khải thường xuyên uống ở đây nên họ rất

thân với nhau.

“Tôi thề là tôi đã gặp người phụ nữ xinh đẹp đó.”- Anh uống một ngụm rượu lớn. “Nhưng không thể nhớ gặp như thế nào.”

“Cô ấy đã từng đề cập qua là cô ấy quay trở lại đây.”- Cậu pha chế đột nhiên nói.

“Điều đó cho thấy rằng cô ấy từng sống ở đây.”- Lý Trấn Khải không muốn bỏ cơ hội này.

“Anh uống nhiều rượu rồi đúng không?”- Cậu pha chế ám muội chớp mắt.

“Không dông dài nữa, cô gái nhỏ đó là của tôi” – Lý Trấn Khải đột ngột ngừng lại chỉnh đốn lại hình tượng.

“Tôi nhớ ra cô ấy rồi, cô ấy là bạn gái của một người tôi- chính xác là bạn gái của Diệp Kính Hoài. Tôi khá là chắc chắn.”

Lý Trấn Khải xúc động nói: “Trước kia, tôi cùng Kính Hoài và Ánh Thần thường đi chơi với cô ấy.”

“Điều đó xảy ra khi nào?”- Cậu pha chế rượu mắt sáng lên tò mò hỏi. Không có người dân nào không biết Diệp gia cả.

“Khi Kính Hoài 20 tuổi.” – Lý Trấn Khải, hào hứng nói to: “Ai có thể

cho tôi biết tên cô ấy tôi sẽ thưởng cho người đó một ly rượu.”

Tên của cô ấy không đáng để tiêu phí rượu của anh.”- Cậu pha chế rượu cười. “Tốn một đô la gọi một cuộc điện thoại là đủ.”

Lý Trấn Khải mỉm cười với cậu ta: “Cảm ơn cậu đã nhắc nhở tôi.”

Đây là một căn phòng sơn màu be sáng sủa, toàn bộ một bức tường bày

nhiều kệ, trên đó có tất cả các loại sách. Một phần của bức tường treo

nhiều tác phẩm nhiếp ảnh về thảo nguyên to, cỏ mượt mà gợn sóng và các

cảnh quan núi đá đồ sộ, hùng vĩ. Mỗi một tác phẩm đều là một sáng tạo

khéo léo và hài hòa.

Góc phòng có kê một chiếc bàn lớn đóng bằng gỗ lê hoa mộc được chạm

khắc tinh tế để Diệp Kính Hoài đọc tài liệu và giải quyết công việc.

Một cô bé lặng lẽ đi tới: “Cha!”- Cô bé vừa nhẹ nhàng gọi vừa bước đi về hướng bàn làm việc:

“Công việc của cha đã hoàn thành chưa?”

Diệp Kính Hoài nhìn lên. Đôi mắt đen, sâu xắc của anh lộ nét thông minh trí tuệ và chút lạnh lùng.

Lớn lên trong một gia đình giàu có, gánh trên vai trách nhiệm của

toàn bộ gia đình khiến anh có năng lực ưu việt một cách tự nhiên. Khuôn

mặt đẹp trai của anh không chỉ sâu xắc mà tính khí cũng hướng nội điều

đó làm nên sự khác biệt nơi anh.

Nghe thấy tiếng nói của cô con gái Niệm Dư, khuôn mặt của Kính Hoài

ngay lập tức giãn ra, anh gạt hết công việc qua một bên. Diệp Niệm Dư là kỳ vọng của cả đời anh, là nguồn vui duy nhất trong quá khứ đầy hoài

niệm mà anh đã bỏ lỡ. Anh kéo con gái ngồi vào lòng của mình và hôn nó.

“Ồ! Niệm Dư thơm quá!”

“Bởi vì con làm giống cô, thả hoa vào trong nước tắm của con nên con rất thơm.”- Diệp Niệm Dư ngẩng đầu, nũng nịu nói với cha.

Diệp Kính Hoài lại cúi xuống một lần nữa, đặt lên khuôn mặt nhỏ nhắn của con mình một nụ hôn dịu dàng.

“Mẫu hóa thạch lá cây của con để cạnh mẫu hóa thạch cá của cha trông

thật đẹp.”- Diệp Niệm Dư chỉ vào hóa thạch xương cá của cha mình và hóa

thạch lá cây cô bé đã nhặt được.

“Rất đẹp.”- Diệp Kính Hoài vờ lặp lại một cách long trọng.

“Dì Tô biết là cha có hóa thạch của cá.”- Diệp Niệm Dư đột nhiên nói.

“Dì Tô?”- Cái tên này rất nhạy cảm với Kính Hoài, anh hỏi con gái: “Dì Tô là ai? Là phụ huynh của học sinh à?”

“Không phải!”- Cô ấy đến thăm trường con, cô giáo Lý nói với con họ

của cô ấy là Tô. “Trông khá đẹp a!”- Niệm Dư trả lời. “Khi con đem hóa

thạch con nhặt được cho cô Lý xem, cô ấy nói cô ấy cũng muốn xem và còn

nói cô ấy thích hóa thạch lá cây.”

“Ồ!”

“Ngày mai con phải tìm thêm nhiều hóa thạch nữa.”- Diệp Niệm Dư nói hào hứng.

“Ngày mai mọi việc tốt đẹp sẽ đến. Nhưng bây giờ con phải đi ngủ

đã!”- Diệp Kính Hoài bỏ con gái xuống khi chuông điện thoại reo.

“Chút nữa cha phải đến chúc con ngủ ngon đấy nhé.”- Cô bé thúc giục.

Diệp Niệm Dư chạy đi lúc anh gật đầu.

Diệp Kính Hoài nhấc ống nghe: “Mạn phép xin hỏi, anh cần gì?”

“Kính Hoài à? Tôi là Trấn Khải đây.”

Diệp Kính Hoài hơi ngạc nhiên, mặc dù họ quen nhau lâu năm nhưng đã

lâu không liên lạc với nhau, anh trả lời lại một cách lịch sự: “Tôi là

bạn tốt của cậu phải không?”

“Rất tốt.”- Lý Trấn Khải trả lời ngắn gọn, sau một lúc im lặng anh do dự nói: “tôi gọi bạn vì vừa gặp một người.”

“Ai?”- Diệp Kính Hoài hỏi.