
“Mấy năm trước đây, một cô gái tóc dài hay đi cùng bạn, bạn nhớ
không? Cô ấy ở đây do thân nhân cô ấy mất, khuôn mặt khi cười hai má có
lúm đồng tiền duyên dáng ấy.”
Ngay lặp tức mặt Diệp Kính Hoài tái nhợt đi.
Tuy nhiên, Lý Trấn Khải không thể nhìn thấy biểu hiện đó qua điện
thoại. “Bạn quên rồi à?”- Có vẻ như người có trí nhớ kém không chỉ là
mình anh.
Diệp Kính Hoài khó khăn thốt ra hai từ: “Vũ Đồng.”
“Nga! Đúng là Vũ Đồng! Tôi luôn nghĩ rằng cô ấy trông rất quen thuộc
nhưng không nghĩ ra được là Vũ Đồng!”- Lý Trấn Khải nói với sự hài lòng.
Diệp Kính Hoài giữ chặt điện thoại đến nỗi tay anh nổi đầy gân xanh. “Tại sao đột nhiên lại nhắc tới cô ấy?
“À, tôi đến quán bar quen trong khách sạn để uống chút rượu rồi tôi
gặp cô gái xinh đẹp rất quen thuộc ấy nhưng không thể nhớ cô ấy là ai
nên tôi gọi để hỏi cậu không thì tôi sẽ suy nghĩ về vấn đề này mà mất
ngủ cả đêm mất.”- Lý Trấn Khải thở nhẹ nhõm một hơi.
Tâm trí Diệp Kính Hoài đầy bất ổn về việc xảy ra trong quá khứ, mặt
anh biến sắc. Anh hỏi Trấn Khải: “Cô ấy không nói là làm gì ở đây à?
“Có khả năng là về nghỉ!”- Lý Trấn Khải cho biết. “Tôi nghĩ rằng cô ấy trọ trong khách sạn đó đêm nay.”
Lúc hai người đang nói chuyện thì trong điện thoại của Diệp Kính Hoài vọng lại tiếng nhạc điếc tai. Lý Trấn Khải nói: “Giúp tôi chào Ánh Thần nhé.”
“Được.”- Diệp Kính Hoài tay run rẩy đặt điện thoại xuống.
Anh đứng lên, khuôn mặt ẩn hiện nét u buồn cùng tức giận. Sau khi
nghe những tin tức của Tô Vũ Đồng, vẻ bình tĩnh của Diệp Kính Hoài không còn nữa. Tình yêu và thù hận nhiều năm qua bị chôn vùi sâu trong trái
tim của anh lại trỗi dậy như một ngọn lửa dữ dội thiêu đốt anh.
Khi anh chuẩn bị đi ra khỏi cửa thì em gái anh- Diệp Ánh Thần đi đến.
“Anh đi ra ngoài à?”- Diệp Ánh Thần bất ngờ hỏi. “Niệm Dư đang đợi anh chúc nó ngủ ngon đấy!”
“Anh phải đi một chút.”- Diệp Kính Hoài trả lời ngắn gọn một câu, nỗ lực khống chế nội tâm bấn loạn bên trong.
Bầu không khí lập tức trở lên nặng nề. Nhìn mặt anh, Diệp Ánh Thần cảm thấy có chuyện rất bất thường đã xảy ra!
“Để làm gì?”- Diệp Ánh Thần hỏi. Cô đã cố quan tâm và luôn hy vọng
anh với cô có một mối quan hệ anh em gần gũi nhưng biểu hiện của Kính
Hoài luôn luôn là sự xa cách. Ôi! Điều gì đã xảy ra bảy năm trước, khiến anh của cô trở thành một người đàn ông lãnh đạm, vô tình như vậy.
“Nhưng cuối cùng thì điều quan trọng gì mà khiến anh phải đi ra ngoài?”- Diệp Ánh Thần hỏi thêm một cách chi tiết.
“Việc gì à?”- Giọng nói của Diệp Kính Hoài trở nên lạnh lẽo đáng sợ.
“Tô Vũ Đồng đáng chết đó đã quay trở lại đây.” Những từ đó lần lượt rít
ra từ kẽ răng của anh.
Diệp Ánh Thần sốc khi nghe tới cái tên đó, khuôn mặt ngay lập tức trở nên nhợt nhạt. Cô thì thầm nhẩm tên Vũ Đồng và cẩn thận nhìn Kính Hoài.
Diệp Kính Hoài gọi Trấn khải: “Cậu nói với tôi là Tô Vũ Đồng bây giờ đang ở trong thành phố?”
“Anh đi tìm cô ấy à?”- Diệp Ánh Thần hỏi.
“Không sai, anh tìm người đàn bà có trái tim lạnh lùng đó.”- Giọng
nói Diệp Kính Hoài chứa đầy phẫn nộ và căm tức. “Nếu cô ta muốn quay trở lại đây làm phiền anh, anh sẽ cho cô ta gặp chút phiền muộn.”
Tô Vũ Đồng trở lại phòng, tâm tư cô rối bời hầu như không biết phải
làm gì. Cô đã luôn luôn cho rằng mình là người quả quyết, luôn bình tĩnh và tự tin. Nhưng chỉ cần đả động tới một chút quá khứ là cô sẽ mất bình tĩnh.
Diệp Kính Hoài – trái tim cô vĩnh viễn thống khổ, sau bảy măm vết thương đó mãi vẫn chưa lành!
Biết Kính Hoài từ khi cha mẹ của Tô Vũ Đồng vừa mới qua đời. Cô sợ
hãi và bất an khi cô phải ở một nơi xa lạ một mình, tuyệt vọng cùng cô
đơn lấp đầy trái tim cô. Trong thời gian ấy, anh xuất hiện như ánh mặt
trời và mang tiếng cười đến lấp đầy trái tim trống rỗng của cô.
Hình tượng Kính Hoài thật đẹp đẽ trong trái tim của cô. Cô đã không
phải nghĩ về chuyện đó trong một thời gian; Trong bảy năm qua,ngày ngày
cô làm việc chăm chỉ, cô muốn quên đi quá khứ nhưng quá khứ lại giống
như một con ma, nó bám giữ cô, tra tấn cô làm cho cô dần dần mất tự chủ.
Kỳ thực, Tô Vũ Đồng biết rõ là cô trở lại đây bởi vì cô không thể
quên đi quá khứ, nó như một u hồn luôn quấy nhiễu cô trong mỗi giấc mơ!
Cô không biết lúc này cô lẩn trốn trong căn phòng nhỏ này để làm gì?
Cô đi đi lại lại trong phòng và tự nói chuyện với mình một lúc lâu, cô
cũng không biết mình làm điều đó bởi vì bây giờ cô không thể không suy
nghĩ. Thể chất và tinh thần mệt mỏi, cô ngồi phịch xuống giường rồi nhắm mắt lại.
Đột ngột có tiếng gõ cửa dồn dập vang lên nhanh chóng đánh thức cô
dậy. Mệt mỏi và thiếu kiên nhẫn, cô đi ra mở cửa, cánh cửa bật mở tức
thì cô thất kinh! Đứng bên ngoài, không ai khác là người cô đã đánh mất
nhưng lại sợ hãi nhất- Diệp Kính Hoài!
Tô Vũ Đồng gần như muốn ngất đi bởi sự xuất hiện đột ngột không báo
trước của Diệp Kính Hoài, xem ra anh đã đi trước một bước để làm cho cô
cảm thấy bất ngờ.
Cô cố hít thở sâu để lấy lại bình tĩnh. Cô muốn thốt ra một từ nhưng cô không thể trước khi tâm trí cô hoàn toàn hồi phục.
Diệp Kính Hoài lạnh lùng xem xét cô đang