
dẫm lên trên đường gạch đã đi vô số lần, tiến về phía nhà đợi xe bus.
Chưa tới nơi, anh ngửa đầu nhìn về phía trước, rồi sau đó mỉm cười.
Cô đã tới trước rồi.
Hôm nay cô không có buộc tóc dài lại, một đầu tóc đen mềm mại phiêu dật như dòng suối chảy xuống vai và lưng cô, mấy sợi tóc nương nhẹ theo gió——
Bước tiến của anh nhanh hơn.
Bốn năm người đồng học vây quanh cô, giống như đang thảo luận cái gì, nói đến giơ tay giơ chân, âm lượng cũng tùy theo không khống chế được.
“Nói đi, nói đi mà! Tâm Ngữ, cậu đối với Tống Kình đến cùng có ý tứ gì á?”
Tống Kình kinh ngạc, bộ pháp dừng lại
Các cô ấy đang nói vấn đề này sao?
Trong lúc bất tri bất giác, anh nín thở chờ đợi. Không biết —— cô sẽ phản ứng như thế nào?
“Cái đó còn phải nói, Tống Kình người ta lớn lên đẹp trai như vậy, lại học giỏi, nếu người cậu ấy vừa ý là tớ, tớ sẽ vui vẻ chết mất!” Một nữ đồng học khác cướp lời.
Tiếp đó, lại là một trận cười đùa rối loạn ——
“Trời đã sáng, đồng học! Cậu còn đang nằm mơ à? Tống Kình cũng không phải con mắt đặt ở trong túi áo, cậu ấy sẽ vừa ý cậu? ! Nhìn một cái, cậu có chỗ nào vượt qua Tâm Ngữ của chúng ta a?”
“Tống Kình —— cũng chưa chắc thật sự thích Tâm Ngữ, ít nhất cậu ấy cái gì cũng không có biểu thị, các ít ở đó tự mình đa tình đi.” Hàm chứa ghe tuông trào phúng vang lên, một cô gái thần sắc có chút cao ngạo hừ nhẹ nói.
Một đồng học nào đó không phục, thích thú cãi lại nói: “Tống Kình không thích Tâm Ngữ, chẳng lẽ thích cậu à? Tống Kình đối với Tâm Ngữ có hứng thú, mọi người đều nhìn ra được, có bản lĩnh cậu kêu Tống Kình đừng đưa ánh mắt đặt ở trên người Tâm Ngữ ah! Hừ, người nào không biết chính cậu không hấp dẫn được ánh mắt Tống Kình, mà ở chỗ này ăn dấm chua, thực không biết người tự mình đa tình rốt cuộc là ai a!”
“Tớ…” Nữ đồng học mặt đỏ lên, khó chịu nói không ra lời.
“Cậu như thế nào, không phản đối được à?!” Hừ, ai không hiểu được người này si mê Tống Kình trước mặt luôn chuẩn bị tư thế điệu bộ, muốn làm cho người ta chú ý, hết lần này tới lần khác Tống Kình một chút cảm giác cũng không có, thật sự là cười chết người a!
Cái này —— như thế nào trở thành cuộc tranh cãi rồi?
Tống Kình sửng sốt triệt để, nhất thời phản ứng không kịp.
Lại diễn biến tiếp, chỉ sợ các cô sẽ ở bên đường cãi nhau, loại tình huống này, Doãn Tâm Ngữ sao còn có thể bảo trì trầm mặc? Phong ba bởi vì cô mà lên, tốt xấu gì cô cũng nên mở miệng a? !
Đang do dự có nên để cho các cô biết rõ sự hiện hữu của anh hay không, đang lúc định dẹp loạn phân tranh, một câu lại ngăn trở động tác của anh ——
“Cậu … Cậu nói bậy! Tớ mới không có thích Tống Kình, tớ chỉ là… Chỉ là cảm thấy Tống Kình căn bản không xứng với Tâm Ngữ. Lớn lên đẹp trai, học giỏi thì sao? Tâm Ngữ cũng xinh đẹp, học cũng giỏi a! Vậy thì có cái gì quý hiếm, người theo đuổi cô còn nhiều, rất nhiều, chưa chắc đến phiên hắn. Nói đến gia thế của Tâm Ngữ, có mấy người vượt qua? Tống Kình kia tính toán cái gì a? Dựa vào hắn cũng vọng tưởng theo đuổi Tâm Ngữ!” Vì dẹp loạn nhiều người tức giận, nữ đồng học đơn giản chỉ cần cố nói ra một chuỗi lời trái lương tâm.
Doãn Tâm Ngữ kinh ngạc, không nghĩ tới các cô càng kéo càng không đúng.
“Là thế này phải không?” Cô gái vốn đang rất tức giận, dần dần lộ ra ánh mắt hoài nghi.
“Đương nhiên! Tâm Ngữ mới sẽ không vừa ý nam sinh không tự biết mình! Cô chỉ đang đùa giỡn hắn thôi, không tin cậu hỏi Tâm Ngữ đi. Đúng hay không, Tâm Ngữ?”
“Là thế phải không? Tâm Ngữ?” Lập tức, tất cả mọi người đem ánh mắt tập trung ở trên người Doãn Tâm Ngữ.
Các cô nói thật quá đáng!
Tử Trúc làm sao còn chưa tới? Doãn Tâm Ngữ khẽ nhíu lông mày nhỏ nhắn, nhất thời nóng vội đến không biết phản ứng như thế nào.
Cô —— trầm mặc, cô thế nhưng lại trầm mặc!
Tống Kình nhìn chằm chằm vào bóng lưng của cô, thật sự không thể tin, ở thời điểm này, cô lại vẫn có thể không đếm xỉa đến, duy trì khí chất trầm tĩnh trang nhã của mình!
Chẳng lẽ, cô thừa nhận những lời kia?
Chẳng lẽ, trong lòng cô cũng đang cười nhạo anh si tâm vọng tưởng?
Chẳng lẽ, ba năm nay ăn ý như có như không, kỳ thật chỉ là một trò đùa của cô?
Anh cảm thấy phẫn nộ, cũng hiểu được trái tim băng giá.
Tống Kình nắm chặc hai đấm, ngay tại thời điểm anh cảm thấy rốt cuộc không thể chịu đựng được, Hàn Tử Trúc đã đi qua bên cạnh anh, hiển nhiên cũng đã nghe được không ít.
Vừa thấy cô, Doãn Tâm Ngữ như nhặt được cứu tinh, dắt tay của cô, ngửa đầu cầu xin mà nhìn qua cô.
Hàn Tử Trúc trấn an mà vỗ vỗ tay bạn thân, sau đó mới nói: “Cậu đã đủ chưa? Tâm Ngữ có thích Tống Kình hay không mắc mớ gì tới cậu? Đem người ta ra đùa cợt như vậy, tớ cũng không tin nếu hôm nay Tống Kình đứng ở trước mặt cậu, cậu sẽ không chảy nước miếng mà chết sống quấn lấy.”
Bị một câu nói toạc ra tâm sự, nữ đồng học kia xấu hổ đến nói không ra lời.
Nhưng mà, sự bảo vệ đến chậm này, đã không cách nào làm cho Tống Kình có ảm giác, người nên nói lại không nói, người không nên lại nói, cái này có ý nghĩa gì?
Nếu như cô thật sự có lòng, tại sao phải nhờ người khác nói ra? Vì cái gì không tự mình nói? Tại sao phải thờ ơ