XtGem Forum catalog
Dịu Dàng Im Lặng

Dịu Dàng Im Lặng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321940

Bình chọn: 7.5.00/10/194 lượt.

nh ở đâu? Anh ở đâu? ! Đừng bỏ em, em không sợ khổ, không sợ đau, chỉ sợ không có anh, chân trời góc biển, em cũng chỉ muốn bên cạnh anh!

Đau quá! Cô che ngực, không cách nào hô hấp, trong tầm mắt mơ màng mênh mông, phảng phất lại lại một lần nữa thấy hình bóng quen thuộc——

Tống Kình không cách nào hình dung, lúc thấy một màn kia, trong lòng là dạng cảm giác gì.

Cô co rúc đứng ở trạm xe bus, khóc đến thê lương thảm thiết, anh cơ hồ sắp không chịu nổi trấn động con tim như vậy, con ngươi rung động, đem bộ dáng bụng phệ của cô dung nạp vào trong đó, nước mắt đau đớn làm phía trước mông lung.

Anh từng bước một đến gần cô, ngồi xổm người xuống, giọng nói khàn khàn mà run rẩy: “Tâm, Tâm Ngữ —— “

Cuối cùng, cô đã đợi được đến lúc nhìn thấy anh rồi.

Lộ ra nụ cười vui vẻ, bóng tối đánh úp lại phía cô, thân thể mềm mại ngã vào trong lòng anh, đã mất đi tri giác.



Khi hai người toàn thân ướt đẫm xuất hiện ở trước mặt Doãn Bá An, Doãn Bá An rất kinh ngạc.

“Tiểu Ngữ làm sao vậy?” Ông nhìn về phía con gái được Tống Kình ôm vào trong ngực.

Tống Kình không có trả lời, trực tiếp chạy về phía phòng của Doãn Tâm Ngữ. Quản gia định tiến lên giúp anh, bị anh phẫn nộ đuổi đi: “Đi ra, tôi tự mình làm!”

Anh một mực ôm chặt lấy cô. Đây là vợ của anh, anh muốn tự mình chiếu cố cô!

Thay quần áo sạch sẽ cho cô, Tống Kình đem cô ôm vào trong lòng, dịu dàng lau tóc cho cô.

Anh thích nhất mái tóc dài mềm mại này của cô, lúc kích tình triền miên, dịu dàng rơi trên da thịt trần trụi của anh, đã quấn lấy linh hồn anh, cho nên cô đã thâm tình mà đồng ý với anh: cả đời này, tóc dài để vì chồng.

Bất kể oán anh như thế nào, cô cũng không nỡ cắt đứt mái tóc quấn lấy vô số nùng tình của bọn họ?

Nhẹ nhàng đặt cô vào giữa giường, đôi mắt si ngốc nhìn, một khắc cũng không rời khỏi mặt cô.

Mới bao lâu không gặp, cô đã tiều tụy đến vậy, anh thật hận mình, đem cô tra tấn thành như vậy!

Sai lầm rồi sao? Tất cả yêu cô, là sai lầm rồi sao?

Phải chăng, vì cô suy nghĩ quá nhiều, ngược lại trở thành một loại sai lầm? Cô vợ nhỏ của anh, thật sự không thể không có anh!

Như vậy anh có nên bỏ mặc chính mình, ở trong những ngày cuối cùng của sinh mệnh, yêu cô cho đủ, sau đó không tiếc nuối rời đi nhân thế?

Ánh mắt ưu thương, dời rới giữa bụng cô, hơi nước nổi lên hốc mắt, phân không rõ là chua xót, là ngọt ngào, hay là đau thương.

Anh không chỉ là một người chồng thất bại, còn là một người cha không có trách nhiệm! Anh thậm chí không xác định có thể đợi đến khi con anh chào đời không!

Thử hỏi trên đời này, có người cha nào, không muốn ôm con của mình, hôn con của mình, chờ đợi cục cưng nói nó thật thương cha, đã thành hi vọng xa vời không thể chạm tới hay sao?

Hiện tại nó làm sao hiểu được sinh mệnh? Hiểu được vì sao anh vứt bỏ mẹ con nó?

Đang lúc ý niệm kiên trì cho tới này dao động, một trận trời đất quay cuồng đau đớn đánh úp lại, anh ngã quỳ trên mặt đất, tựa như tuyên bố tuyệt vọng.

“Tống Kình, con khỏe chứ?” Doãn Bá An vừa vào cửa, tranh thủ thời gian tiến lên đở anh, “Đầu vừa đau phải không? Thuốc giảm đau của con đây này.”

Đau? A, đau nhất chính là tim, nhưng dừng lại được sao? Phải như thế nào mới có thể đình chỉ cơn đau tê tâm liệt phế này?

Cơn đau này đến thật đúng lúc, như là ở trong tàn nhẫn nhắc nhở anh, anh đã không có tư cách bảo vệ cô, đã không còn ——

“A, ha ha ——” Anh giương giọng cười thê lương, cười chính mình si tâm vọng tưởng, cười vận mệnh tàn khốc, cười anh bất lực nhu nhược!

Bỏ qua tay Doãn Bá An , anh lảo đảo xông ra ngoài!

Như dã thú bị thương rên rĩ thê lương, Doãn Bá An nghe được không hiểu mũi đau xót.

Chính là biết rõ sẽ có loại tình huống này, chuyện Tiểu Ngữ mang thai, ông vẫn không có biện pháp nói với Tống Kình, bởi vì ông biết rõ, chuyện này đối với Tống Kình mà nói, sẽ chỉ là đả kích rất tàn nhẫn, ông thật sự không đành lòng ở trên vết thương máu tươi đầm đìa kia bổ thêm một đao.

Không nghĩ tới, anh vẫn biết.

Nên đến vẫn đến, không thể tránh khỏi a!

☆ ☆ ☆

Sau khi Doãn Tâm Ngữ tỉnh lại, phản ứng đầu tiên, chính là kích động lao xuống giường tìm kiếm Tống Kình khắp nơi.

Nhưng khi tất cả khát vọng đều biến thành thất vọng, cô lại đặc biệt trầm mặc, không khóc không náo, thất hồn lạc phách nhốt mình ở trong phòng.

Cô biết, nếu anh muốn trốn cô, cô sẽ không thể nào tìm được.

Cô vốn không nói được, hiện tại càng yên tĩnh, cả thủ ngữ (lời nói bằng tay) cũng không sử dụng, nếu không có hô hấp, cô mờ mịt trống rỗng, thật sự cực kỳ giống búp bê không linh hồn.

Cái gì cũng không nghĩ, lòng sẽ không đau như vậy, đúng không?

Vậy thì rút sạch tất cả tri giác của cô là được, cô không muốn cười, cũng không khóc, không có buồn, cũng không hề có vui, cả anh cũng không để ý cô, cô còn quý trọng chính mình làm cái gì? Không có ý nghĩa nữa.

Cô không biết người chết sẽ như thế nào, bất quá, cô bây giờ, có lẽ đã rất gần đi?

“Tiếp tục như vậy không được! Nó bây giờ, tựa như một du hồn, cha có loại cảm giác, nó là có ý muốn bức tử chính mình!”

Đi ngang qua thư phòng, trong cánh cửa khép hờ truyền ra tiếng