
c đây không nghi ngờ cô, có lẽ đã không để mất cô hai năm – Hai năm sống
trong đau khổ, chỉ có anh mới cảm nhận được.
Vì thế,
anh cần phải nhanh chóng giải quyết chuyện ở Mộc thị.
Hai năm
tập trung ngồn nhân lực, lấy được lòng tin của phần đông những người trong Mộc
gia mà không dựa vào vị trí người thừa kế… Có lẽ vẫn không đủ để chống lại cả
gia tộc Mộc gia. Việc cần làm lúc này là tranh thủ lễ đính hôn, cứu mẹ ra.
Cho dù
không nắm chắc vẫn muốn thử một lần.
Bởi vì
anh còn phải bảo vệ bé con, làm cho cô yêu anh, tin tưởng anh.
Mộc Duệ
Thần đẩy cửa phòng khách sạn, trên mặt lộ vẻ mệt mỏi. Đóng cửa lại, anh cởi áo
khoác quăng trên thành ghế ngã vật xuống ghế da màu đen, nhăn trán.
Trên
bàn là bản báo cáo kết quả xét nghiệm máu của Kiều An Kỳ mà Mộc Giản đã cung
cấp, xác nhận vêệc trùng nhóm máu giữa cả hai, khó tin thật – Người có nhóm máu
trùng với anh ngoài Ngải Ái ra không thể có người thứ hai, trừ khi…
“Ưm…
Nóng quá”.
Tiếng
thì thầm của con gái nghe rất quen… Hmm… Cắt đứt suy nghĩ trong đầu Mộc Duệ
Thần.
((^o^)/
Chương sai có kinh hỉ nha~~~) <<< Lời của tác giả. Còn giờ là lời
của Bơ: Hic hic… Khổ, edit cảnh nóng ngại quá trời luôn á, đã thế lại là cảnh
nóng bỏng mắt, cảnh nóng mà mình cho rằng táo bạo nhứt truyện… '>
Ai?
Ánh mắt
Mộc Duệ Thần sắc bén nhìn về phía phát ra những tiếng thì thầm, rồi anh ngồi
dậy, đi nhanh vào trong phòng ngủ.
“Nóng
quá… Khó chịu quá”.
Tiếng
cô gái rên rỉ, Mộc Duệ Thần bật sáng điện, đứng trước cửa phòng ngủ.
Nhất
thời bị cảnh tượng trước mặt làm anh ngẩn người.
Trên
chiếc giường lớn, có một cô gái đang nằm lăn lộn trện gường, mặt đỏ bừng, hai
mắt lim dim say rượu, dáng người xinh đẹp kết hợp với màu trắng của ra trửi
gường, khổ sở rên rỉ cong cả người lại.
Cô mặc
váy dự tiếc, áo khoác quăng dưới đất, nút áo sơ mi bị cô bứt ra, ẩn hiện bên
dưới là cơ thể quyến rũ…
“Ai
vậy…”
Cô mở
đôi mắt mơ màng chớp mắt gợi cảm:
“Ai
đấy… Giúp tôi với… Tôi khó chịu quá…”
Người
đàn ông đứng trước cửa không nhúc nhích, Ngải Ái nhìn không rõ mặt, vươn tay đi
tìm…
Mộc Duệ
Thần kinh ngạc, khó nén được kích động trong lòng…
“Tiểu…
Á…”
Giọng
nói của anh khàn khàn, bước chân bỗng trở nên nặng nề.
“Sao cô
lại ở đây?”
Anh vừa
nói xong đã thấy Ngải Ái xé toạc áo ra, ném xuống đất lộ ra cơ thể trắng mịn
màng, bò xuống giường, lảo đảo đi tới… Rồi ôm cổ anh.
Rầm.
Mộc Duệ
Thần bị Ngải Ái đẩy mạnh vào cửa.
“Cô…”
Mộc Duệ
Thần mở to mắt nhìn cơ thể nóng bỏng của Ngải Ái, càng kinh ngạc hơn.
“Sao
lại thế này, Tiểu… A…”
Cô dán
sát cơ thể vào người anh, hôn anh một nụ hôn nóng rực như lửa, che lấp mọi lời
anh đinh nói.
Cơ thể
Ngải Ái nóng rực như bị quay trong lòng chảo, trong ngực khó chịu vô cùng, cô
không cách nào có thể dập tắt được hơi nóng hừng hừng trong người, chỉ biết ôm
chặt người đàn ông trước mắt như gặp ốc đảo giữa sa mạc khô cằn.
Trong
cơn say rượu, cô hoảng hốt nhận ra đó là Mộc Duệ Thần, lý trí mách bảo cô phải
dừng lại nhưng nháy mắt đã bị sự khó chịu dập tắt.
Ngải Ái
nhón chân, ôm hông anh, hôn anh ngấu nghiến, thở hổn hển, không kiềm chế được.
“Khoan…
A…”
Vừa
được buông ra để thở, Mộc Duệ Thần đang định mở miệng nói lại bị nụ hôn nóng
bỏng của Ngải Ái che miệng lại.
Hai tay
đặt trước ngực anh, bắt đầu cởi bỏ nút áo, vuốt ve khắp nơi trên người anh.
Cho dù
là ôm anh, hôn anh đều có cảm giác như được giải cứu trong sa mạc, càng dựa sát
vào người anh càng không thấy khó chịu nữa.
Ngải Ái
ôm chặt anh không hề muốn buông tay ra.
Cô cúi
đầu, bắt đầu từ vai anh, cắn cắn lên da thịt anh.
“Ừ…
ngon lắm”.
Mộc Duệ
Thần giật mình kinh ngạc, nhìn Ngải Ái mà rùng mình.
Không
để ốc đảo của mình lộn xộn, Ngải Ái đẩy mạnh anh vào tường, đột nhiên ngẩng mặt
lên, giận dữ:
“Cấm
lộn xộn”.
Mộc Duệ
Thần nhìn gương mặt xinh đẹp ửng hồng của cô, cổ họng khô ráo như bị thiêu đốt.
“Bé
con… em muốn gì?”
Roẹt!
Chỉ
nghe tiếng xé vải, Mộc Duệ Thần thấy thân trên của anh trần trụi. Cúi đầu nhìn
xuống, áo đang bị Ngải Ái dùng sức xé ra.
Vòm
ngực trần lộ ra trong không khí, cơ bụng săn chắc đều xuất hiện trong tầm mắt
của Ngải Ái, gợi cảm chết người.
Cô thở
dài, ngồi trong lòng Mộc Duệ Thần.
“Tôi
khó chịu quá… Giúp tôi đi”.
Mộc Duệ
Thần nhìn cô dò xét, nhướng mày không vui nói:
“Em bị
trúng thuốc kích thích?”
Ngải Ái
không quan tâm tới câu hỏi của anh, ôm chặt cánh tay anh, hai gò má mịn màng cọ
qua cọ lại trên làn da màu đồng, đôi môi mềm mại nóng bỏng không ngừng hôn lên
da thịt anh.
Mộc Duệ
Thần cố kìm nén ngọn lửa tình dục đang xâm chiếm mọi ý nghĩ, bế Ngải Ái đặt lên
giường, kiểm tra nhiệt độ cơ thể và hơi thở của cô, hỏi:
“Anh là
ai?”
Ngải Ái
nằm trên giường mặc kệ bắt được thứ gì của Mộc Duệ Thần bắt đầu cọ xát. Cô ngồi
dậy, ôm chặt lấy Mộc Duệ Thần, môi dán vào tai anh.
“Không
biết”.
Sau đó
há miệng cắn phập vào tai Mộc Duệ Thần.
“Đau
~~~~ “
Mộc Duệ
Thần hít hà, có cảm giác rất rõ ràng nơi nào đó trên cơ thể đã bắt đầu có phản
ứng.
“Dừng
lại”
Kiềm
chế, kiềm chế, anh tự