
ên Trạch nhìn sững sờ, Hạ
Cảnh Điềm nở nụ cười trong chốc lát, thở dài, hướng hắn mím môi nói:
“Thiếu gia này tính tình còn không có sửa nha! Sau này ai có thể chịu
được tính bá đạo của anh, nhất định sẽ bị anh dọa chạy.”
“Theo bề ngoài của tôi, còn sợ tìm không thấy cô vợ sao?” Đỗ Thiên Trạch tràn
đầy tự tin phiết môi, chỉ cần hắn nguyện ý, một ngón tay thôi là mỹ nữ
khắp thế giới đều nguyện ý vì hắn thay đổi.
“Vậy phải xem người
ta có thật tâm thích anh không, nếu như yêu mến một người, cũng không vì tướng mạo cùng gia thế, không chừng bạn gái tương tai chỉ hướng đến
tiền của anh.” Hạ Cảnh Điềm cười trêu ghẹo hắn.
Đỗ Thiên Trạch
trầm mặc một hồi, nhìn Hạ Cảnh Điềm, thần sắc nghiêm túc vài phần, “Nếu
để cho cô làm bạn gái của tôi, cô sẽ vì tiền hay vì tôi?”
Hạ Cảnh Điềm không chút suy nghĩ, nhướng mi liền lên tiếng, “Tôi đương nhiên vì tiền, đẹp trai có thể không ăn cơm à.”
“Cô cũng quá không có lương tâm đi! Tôi đây khuôn mặt thực sự không sánh
bằng tiền sao?” Đỗ Thiên Trạch ra vẻ thương tâm trạng, ủy khuất kêu lên, hắn trong lòng đương nhiên biết rõ Hạ Cảnh Điềm là đang trêu hắn.
Lại nghe Hạ Cảnh Điềm cười hắc hắc lên tiếng, “Bất quá, đó là cũng không
phải không có khả năng, bởi vì, anh không phải kiểu người tôi thích.”
Những lời này có thể đưa tới Đỗ Thiên Trạch chú ý, khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hí mắt vội hỏi: “Cô thích kiểu người nào?”
Hạ Cảnh Điềm mắt híp lại thành hình nguyệt, lông mi thật dài trong nháy
mắt, dường như đang tại chăm chú tự hỏi, tay chống cằm chân thật lên
tiếng nói: “Ít nhất người kia đầu tiên mắt phải cho tôi cảm giác an
toàn, săn sóc, hiểu tôi, về phần tướng mạo, người khác xem được là được, nếu anh ta hiện tại không có nhiều tiền cũng không sao, nhưng ít ra
cũng có chí cầu tiến, những thứ khác, có cũng được không có cũng không
sao.”
Đỗ Thiên Trạch mở lớn mắt, trời ạ! Hắn không nghe lầm chứ!
Nàng thích người chỉ đơn giản như vậy? Chính mình không lẽ cũng không
bằng người như vậy à!
“Chỉ như vậy?” Đỗ Thiên Trạch nghi hoặc.
Hạ Cảnh Điềm mím môi cười, trong lòng chỉ nghĩ đến người này có thể ở bên
cạnh mình, nàng gật gật đầu, khẳng định lên tiếng, “Chỉ như vậy.”
Đỗ Thiên Trạch khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, bởi vì vừa rồi Hạ Cảnh Điềm
câu nói kia nghiêm trọng làm bị thương tự ái của hắn, hắn nhíu mày,
không vui kêu lên: “Điều kiện của tôi trong mắt cô kém cỏi vậy sao?”
“Căn bản là không phải cùng một loại người, không có gì có thể so sánh.” Hạ
Cảnh Điềm cười cười, Đỗ Thiên Trạch thích hợp làm bạn trai, nhưng tuyệt
đối không thích hợp làm chồng.
Đỗ Thiên Trạch có chút tức giận
khẽ nói, thay mình bênh vực: “Tôi cũng vậy rất vĩ đại a! Ít nhất tôi lấy được bằng thạc sĩ! Hơn nữa, làm sao cô biết tôi không cầu tiếng? Kỳ
thật tôi cũng rất cố gắng làm việc, chỉ là cô không phát hiện mà thôi.”
“Vậy à? Tôi làm sao lại không phát hiện?” Hạ Cảnh Điềm rất không nể tình nói.
“Tôi. . . . . .” Đỗ Thiên Trạch nhất thời nghẹn lời, theo như ngày, xác thực
hai chữ trầm tính không thể ở bên cạnh, chính là, trời sinh hắn không
chịu thua, làm sao lại cam tâm? Khuôn mặt tuấn tú trầm xuống, hắn dứt
khoát không nói, Hạ Cảnh Điềm nhịn không được chế nhạo nói: “Có ai từng
nói với anh, trên mặt viết rõ hai chữ chưa?”
“Chữ gì?” Đỗ Thiên Trạch vô thức nhướng mi.
“Lỗ mãng.” Hạ Cảnh Điềm ha ha cười nói, lại rước lấy Đỗ Thiên Trạch rất không vui nhìn chằm chằm.
Hai người trêu ghẹo nhau, thời gian cũng trôi qua rất nhanh, món ăn đã bưng lên, tất cả đều là món hai người thích ăn, vừa ăn vừa trò chuyện, tranh cãi làm hai người cũng thích thú, đột nhiên, thấy Đỗ Thiên Trạch khuôn
mặt tuấn tú đang cười đột nhiên nhăn nhó, mắt trợn tròn, dường như có gì đó mắc trong cổ họng, hai tay của hắn chăm chú nắm cổ họng của mình,
dùng sức thở dốc, khuôn mặt tuấn tú có chút run rẩy biến hình, hơn nữa,
trong nhà hàng yên tĩnh còn mơ hồ nghe được chút âm thanh kỳ quái phát
ra từ trong cổ họng hắn, như là sự khó thở, thở dốc. . . . . .
Hạ Cảnh Điềm cả kinh thiếu chút nữa hồn cũng bay đi, biết là Đỗ Thiên
Trạch tái phát bệnh xuyển, nàng tranh thủ đứng dậy, vịn lấy Đỗ Thiên
Trạch lạnh run thân thể, gọi hắn: “Đỗ Thiên Trạch. . . . . . Đỗ Thiên
Trạch. . . . . .” Đỗ Thiên Trạch thiếu
chút nữa hù chết Hạ Cảnh Điềm, may mắn trong xe Đỗ Thiên Trạch có sẵn
thuốc, nàng vội vàng chạy đi lấy. Đem đến cho Đỗ Thiên Trạch, nhìn hắn
tay run rẩy cầm lấy thuốc, thân hình cao thẳng nằm trên mặt đất lạnh
rung co rúc lại, Hạ Cảnh Điềm tâm nhịn không được đau đớn, hắn lúc này
không còn tính khí đại thiếu gia rồi sao? Khuôn mặt tuấn tú tái nhợt vô
sắc, trán chảy ròng ròng mồ hôi lạnh, dường như đang đứng cuộc chiến với tử thần, sớm đã không còn thần thái ương ngạnh cao ngạo, chỉ còn lại
trong đáymắt sự thống khổ khó chịu.
Nhìn Đỗ Thiên Trạch như
vậy, Hạ Cảnh Điềm rung động rồi, ngực rất đau nhức, liều mạng trước mắt
nhiều người đang vây quanh nhìn, nàng kìm lòng không được đem Đỗ Thiên
Trạch nằm trên mặt đất ôm vào trong lòng, ôm chặt lấy hắn, giống như sợ
hắn lại đột nhiên biến mất.
Đỗ