
g xe, đi theo Kỷ Vĩ Thần
hướng vào trong nhà ăn, Kỷ Vĩ Thần hiển nhiên là khách quen ở đây, hắn
mới xuất hiện, liền có quản lý nhà hàng ra tiếp đón: “Kỷ tổng, có phải
chỗ ngồi cũ?”
“Ừ.” Kỷ Vĩ Thần gật đầu, cước bộ bước về phía một gian ghế.
Bởi vì Kỷ Vĩ Thần là khách quý, Hạ Cảnh Điềm cũng nhận được chiêu đãi đặc
biệt tốt, đến gần gian ghế này, quản lý nhà hàng lấy ra một phần menu
đưa cho Hạ Cảnh Điềm, Hạ Cảnh Điềm trợn tròn mắt, chỉ thấy trước mắt tất cả đều là tiếng Ý, Hạ Cảnh Điềm đối với loại này ngôn ngữ mình biết nó
chứ nó không mình mà quẫn bách hết sức, lại nghe đối diện Kỷ Vĩ Thần
lưu loát nói tên món ăn, Hạ Cảnh Điềm lơ đãng nhìn hắn, đã thấy Kỷ Vĩ
Thần nhìn lại, tùy ý kêu thêm một phần cơm cho Hạ Cảnh Điềm.
Hạ
Cảnh Điềm ngượng ngùng đem thực đơn giao cho quản lí, biểu lộ có chút
xấu hổ, đợi quản lí vừa đi ra ngoài, Kỷ Vĩ Thần lên tiếng nói: “Ngôn ngữ của cô cần phải học thêm nhiều.”
Hạ Cảnh Điềm lại tự giễu cười:
“Tôi đây chỉ sợ chỉ có một cơ hội tới những chỗ như thế này, đây không
phải nơi người nghèo chúng tôi đến tiêu phí.”
Kỷ Vĩ Thần hơi nhíu lông mày: “Các cô gái không phải rất thích đến những chỗ này sao?”
“Đến đây là lần đấu tiên, tôi liền phải mất một tháng lương, ngài cho là tôi sẽ thích sao?” Hạ Cảnh Điềm bĩu môi, vừa rồi menu nàng là nhìn không
hiểu, nhưng là đằng sau bảng giá nàng thấy rõ ràng.
Hạ Cảnh Điềm
trong lời nói mặc dù có chút đâm chọt, nhưng nghe trong tai Kỷ Vĩ Thần
lại có cảm giác mới lạ, khi hắn biết cô gái này, Hạ Cảnh Điềm là người
duy nhất dùng loại giọng điệu này đáp án trả lời của hắn, trước mắt cô
gái khéo léo đẹp đẽ lại có chút khơi dậy hứng thú của hắn .
“Cô
cùng Đỗ Thiên Trạch có quan hệ thế nào ?” Kỷ Vĩ Thần hơi có chút hiếu kỳ hỏi, hắn tin tưởng, một cô gái bình thường sao có thể làm cho Đỗ Thiên
Trạch cam nguyện vì nàng mà hy sinh ích lợi công ty, nguyên nhân trong
chuyện này làm cho hắn cảm thấy không hiểu.
“Là quen biết tại F
thị.” Hạ Cảnh Điềm không đếm xỉa tới trả lời tùy tiện, cảm thấy cũng
muốn kinh ngạc, hắn không có việc gì, hỏi cái này làm gì?
“Anh ta giống như thích cô.” Kỷ Vĩ Thần nhướng mi, đôi mắt sâu chăm chú chằm
chằm vào thần sắc Hạ Cảnh Điềm, tựa hồ không muốn buông tha nàng bất kỳ
một cái biểu lộ nào.
Hạ Cảnh Điềm cứng ngắc, lòng không hiểu có
chút bối rối, mấp máy hỏi ngược lại: “Người khác yêu thích tôi, đối với
ngài mà nói, có ảnh hưởng sao?”
Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, giọng điệu
hơi cảm thấy không vui: “Tôi không thích phụ nữ đa tình.” Trong giọng
nói cũng đang ám chỉ, Hạ Cảnh Điềm đang phát triển theo hướng này.
Hạ Cảnh Điềm toàn thân run lên, khuôn mặt nhỏ nhắn cảm thấy chán ghét nhăn lại: “Loại phụ nữ như thế tôi cũng không thích.”
Kỷ Vĩ Thần nhíu mày, đột nhiên phát hiện, đối diện cô gái này so với hắn
trong tưng tượng rất thông minh, khó hiểu, những cô gái khác có tâm cơ
toan tính, hắn liếc có thể nhìn ra họ muốn cái gì, nhưng là, duy chỉ có
cô gái này không giống, nàng tựa hồ đối với cái gì đều không có hứng
thú, duy nhất có thể xác định một điểm, chính là nàng tựa hồ rất muốn
rời khỏi hắn, nếu như lần này hắn không phải lợi dụng hợp đồng giữ nàng
lại, nàng nhất định sẽ rất nhanh rời khỏi hắn!
Cái này một bữa
cơm, hai người ăn được có chút nặng nề, bất quá, Kỷ Vĩ Thần kêu cho nàng một phần cơm hải sản lớn, làm cho nàng khẩu vị mở rộng, mỹ thực thay
thế xấu hổ, Kỷ Vĩ Thần thong dong nhàn nhã ăn cơm, ngẫu nhiên lông mày
nhíu lại suy tư, ngẫu nhiên nhìn ra xa bờ sông cảnh đêm.
Lúc trở
lại biệt thự, cũng gần mười giờ rồi, Hạ Cảnh Điềm bị mệt mỏi vây hãm,
trực tiếp trở lại trong phòng tắm rửa, nàng tắm rửa xong, chuẩn bị xuống đại sảnh uống trà thì trông thấy trước cửa sổ sát đất, Kỷ Vĩ Thần đang
thấp giọng nói chuyện điện thoại, biểu lộ có chút gấp gáp, khẩu khí cũng rất trầm thấp không vui, cuối cùng, còn hung hăng tắt điện thoại, ném ở trên ghế sa lon, Hạ Cảnh Điềm đứng ở trong phòng bếp, ánh mắt vụng trộm nhìn sang, nàng đại khái biết tính tình của hắn, thời điểm hắn giận dữ, nàng phải rời xa khu phát hoả, nếu không, rất dễ dàng bị lửa cháy lên
thân.
Đang lúc nàng bưng một ly nước ấm chuẩn bị lên lầu thì sau lưng, Kỷ Vĩ Thần nhàn nhạt mở miệng: “Pha cho tôi một ly cà phê.”
Hạ Cảnh Điềm sững sờ, quay đầu lại, chỉ thấy Kỷ Vĩ Thần đã châm thuốc.
Lười biếng nghiêng tựa trên ghế, khuôn mặt tuấn tú âm trầm khó coi, nhàn nhạt vòng khói có thể thấy được hắn đáy mắt lãnh mạc cùng mệt mỏi, Hạ
Cảnh Điềm gật gật đầu, trở lại phòng bếp, hai người tựa hồ cũng quen
loại không khí yên tĩnh này, yên tĩnh trong tức giận, nhưng trong yên
tĩnh, lại lặng lẽ có một loại vi diệu, hai người nam nữ trong phòng lớn, dưới ánh đèn vàng ấm là như thế nào mập mờ?
Lúc này, Hạ Cảnh
Điềm vốn không muốn nghĩ ở lại trong đại sảnh cùng hắn, nhưng đầu óc
không biết bị cái gì chi phối, luôn hiển hiện hình ảnh hắn nhíu mày, của hắn mệt mỏi, hắn hút thuốc trong cô đơn tịch mịch, kỳ thật, một người
đàn ông như hắn bề ngoài địa vị cao, hắn cũng có lúc mỏi mệt, hắn cũng
có lúc tâm tình không tốt, nhưng là, đối vớ