
trực tiếp đem chính mình ném vào giữa giường.
Tắt
đèn sau, nghe được ở cửa có tiếng bước chân, khả năng Lâm Tiểu Dạ thấy
cửa phòng hắn đóng chặc, lại không có đèn sáng, nên bước chân dần dần
rời đi.
Đỗ Thiên Trạch nguyên lai tưởng rằng chính mình
thoáng cái sẽ ngủ say, nhưng là, nằm ở trên giường, một lại buồn ngủ đều không có, trong đầu tràn ngập chỉ có hình ảnh Hạ Cảnh Điềm cười tươi
tắn, hồi tưởng đến hôm nay, với hắn mà nói thật sự là một thu hoạch
ngoài dự liệu, có loại cảm giác làm cho hắn vẫn chưa thỏa mãn, không
khỏi càng kỳ vọng , nếu như ngày mai cũng có thể giống hôm nay như vậy,
cùng nàng ở chung một chỗ, thì tốt rồi.
Mà ở trong biệt
thự Kỷ Vĩ Thần, ngọn đèn hôn ám lặng lẽ bao phủ thân người trên ghế sô
pha, Kỷ Vĩ Thần một tay cầm ly rượu, yên lặng uống, không có ý muốn ngủ, thưởng rượu lại thành chuyện duy nhất muốn làm, đã không có tiếng bước
chân của ai đó, đã không có bóng dáng đó, gian phòng trong biệt thự
dường như cũng không có linh hồn, yên tĩnh đến buồn phiền.
Nửa năm thời gian, không nhiều cũng không ít, lại đủ để ghi lại dấu vết
của một người đã từng qua, Kỷ Vĩ Thần chẳng lẽ thực sự tuyệt tình như
trong lòng hắn nghĩ sao? Không phải, kỳ thật, hắn ngược lại yêu thích
cảm giác, khi trở lại biệt thự, nhìn thấy bóng dáng ai đó bận rộn, trong nhà lúc nào cũng sáng đèn và thoáng đãng, sàn nhà sạch sẽ , mà ngay cả
trong không khí cũng có mùi hương thơm ngát, hôm nay, mọi thứ vẫn sạch
sẽ không có một tia bụi bẩn, nhưng là, luôn thiếu một cảm giác nào đó,
quá an tĩnh.
Nói đến phụ nữ bên cạnh Kỷ Vĩ Thần, ngoại
trừ Trình Thủy Tâm thì chỉ có Hạ Cảnh Điềm, đối với Trình Thủy Tâm,
chẳng biết tại sao, Kỷ Vĩ Thần đã tìm không thấy loại cảm giác luyến
ái của ngày trước, có lẽ là hắn tâm trí đã thành thục, có lẽ hắn đối
với tình yêu đã thất vọng, tóm lại, Trình Thủy Tâm phụ nữ này không cách nào cho hắn cảm giác rung động, thậm chí còn làm cho hắn sinh ra tâm lý bài xích.
Mà Hạ Cảnh Điềm, cô gái này có cũng được mà
không có cũng không sao, nàng với hắn mà nói, có thể làm như không thấy, sự hiện hữu của nàng, luôn cho hắn một loại cảm giác muốn đùa cợt, có
thể là do ngay từ đầu đã cho rằng nàng là người lẳng lơ, tuy nhiên không thể phủ nhận trước nửa năm đó lần đầu tiên của nàng là bị hắn đoạt đi,
hơn nữa mỗi lần cùng nàng giao hoan, nếu như hắn không có cảm giác sai
thì nàng không giống với một phụ nữ tùy tiện, nhưng, vì cái gì mỗi lần
đều luôn gặp nàng cùng một người đàn ông khác nhau đi cùng? Có thể là do chán ghét loại phụ nữ đa tình làm cho hắn không khỏi nghĩ đến, một phụ
nữ cùng nhiều đàn ông như vậy cùng một chỗ đã làm cho hắn cảm giác rất
dơ bẩn.
Nhưng sự thật phát hiện lại để cho hắn có cảm
giác hoang mang, cô gái này thường xuyên cùng đàn ông đi chung, nàng
muốn cái gì? Nàng tham cái gì? Khi ở bên cạnh hắn, trừ lần hắn đưa ra
năm mươi vạn kia cũng chỉ có một lần trước, hắn cho nàng mười vạn tiền
mặt, trừ lần đó ra, hắn không thể tưởng được nàng đã muốn lấy gì thêm,
so với những phụ nữ khác đa từng quay chung quanh hắn, nàng thật có lòng tham quá ít. Có lẽ căn bản cũng không có tham, năm mươi vạn nàng dùng
thân thể đổi lấy, mười vạn kia là hắn tiện tay cho, trừ lần đó ra, hắn
thật sự không thể tưởng được cô gái này còn có mục đích gì?
Căn cứ vào kinh nghiệm nhìn người, hắn không cách nào tưởng tượng một phụ
nữ tiếp cận đàn ông lại không có tầm nhìn như vậy, lòng dạ của phụ nữ
vĩnh viễn không được thỏa mãn, bọn họ tham lam cùng hư vinh luôn biểu
hiện rất rõ ràng, họ cam nguyện trả giá bằng thân thể, thậm chí hết
thảy, chỉ vì muốn trên người đàn ông được những gì đó, Kỷ Vĩ Thần có
chút buồn cười loại phụ nữ này, đồng thời, hắn cũng đang cần loại phụ nữ này, bởi vì họ thức thời, có được bề ngoài xinh đẹp, có được bộ dáng
lấy lòng người, nhưng họ chỉ duy nhất không lộ ra là sự thật tình, chỉ
cần hắn muốn, có lẽ họ sẽ giao ra tấm lòng đó, nhưng là, người đàn ông
như hắn không có hứng thú.
Hôm nay, rốt cuộc loại phụ nữ nào mới là người hắn muốn ? Liền chính hắn đều có chút không nghĩ được, hắn cũng có nghĩ muốn cùng ai cả đời, chỉ cần có người hắn yêu việc đến với hôn nhân hắn cũng nguyện ý, nhưng trên thế giới này, còn có người
phụ nữ như thế nào mới đáng giá để hắn yêu? Cho nên, hắn cảm thấy buồn
cười, làm chủ nhân của một cái trò chơi cũng là bất đắc dĩ .
Đột nhiên, không biết có phải hay không say, hắn giống như nghe thấy được
mùi thơm của ly cà phê kia, rất thơm rất thuần, đôi mắt sâu thẳm híp
lại, lại phát hiện trên bàn y nguyên chỉ có rượu đỏ, hắn có chút tức
giận nhắm mắt lại, chán ghét chính mình đột nhiên phun lên ý niệm trong đầu, bởi vì ly cà phê kia, làm cho hắn luôn nhịn không được nghĩ đến
một cô gái, kỳ thật, hắn không chán ghét phụ nữ, chỉ là hắn ghét cảm
giác, có một cô gái chiếm cứ tâm lý cùng suy nghĩ.
Thế
gian, nhân sinh muôn màu, mọi người sống với cuộc sống của chính mình,
màn đêm thâm trầm rồi, thế giới cũng an tĩnh lại, đô thị náo nhiệt một
ngày cũng yên lặng khi bình minh sắp lên.
Ánh nắng sớm
mai đánh thức