
ển trong lớp vải lụa xanh mỏng manh đơn giản, cách một tầng khăn che mặt, dung nhan như ẩn như hiện, nhưng vẻ phong tình mà lại hồn nhiên đó, tuyệt đối không thể nhầm lẫn.
Lúc này, bên người nàng chỉ có Thuần Du Ý, cũng không thấy người tỳ nữ thanh y trước đây vẫn luôn theo sát bên cạnh nàng.
Thuần Du Ý bắt mạch cho ta, kê một đơn thuốc an thai, lại dặn dò vài câu không được để tinh thần phiền muộn quá nhiều.
Ta nói cảm tạ, sau lại phân phó Sơ Ảnh tiếp nhận đơn thuốc, trong lòng cũng nói rõ mình nhất quyết không dùng đến nó.
Tang Mộ Khanh thấy Thuần Du Ý đã bắt mạch cho ta xong, nhẹ nhàng đứng dậy: “Tần tổng quản, Thuần tiên sinh, có thể để ta và Vương phi nói chuyện một lúc không?”
Tần An đảo mắt nhìn ta, ta khẽ gật đầu. Vì thế ông liền dẫn một đám hạ nhân lui ra ngoài.
Thuần Du Ý nhìn thật sâu vào mắt Tang Mộ Khanh, sau đó cũng quay đầu đi ra ngoài.
Nhưng Sơ Ảnh vẫn bình tĩnh đứng ở phía sau người ta, không hề nhúc nhích, đón lấy ánh mắt của Tang Mộ Khanh, lên tiếng: “Ta không đi, ta tuyệt đối cũng không rời khỏi tiểu thư một bước.”
“Ngươi đối với tiểu thư của ngươi đúng là trung thành,” Tang Mộ Khanh cười nhẹ một tiếng: “Thế nhưng ngươi có từng nghĩ, lòng trung thành của mình đã đặt sai người?”
“Lời này của ngươi là có ý gì?” Sơ Ảnh tức giận mở miệng.
Tang Mộ Khanh cũng không trả lời nàng, lập tức đưa mắt nhìn ta khẽ hỏi: “Vương phi, nghe nói ngươi từng bị rớt vực nên mới mất đi trí nhớ lúc trước, nhưng mà, chẳng lẽ từ trước đến giờ ngươi chưa từng hoài nghi về thân phận của mình? Hay là, việc mất trí nhớ chỉ là một cái cớ, chẳng qua là vì ngươi không muốn rời khỏi cuộc sống hiện tại.”
“Tang cô nương đi tìm mẫu thân của ta, có phải cũng là để nói những lời này?” Ta nhìn nàng không đáp, thản nhiên lên tiếng hỏi lại.
Nàng ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền mỉm cười, nụ cười kia lại khiến người khác có cảm giác chua xót không nói nên lời: “Thì ra bà ấy đã nói cho ngươi biết, thì ra người không hề tin ta, ta còn tưởng, ta còn tưởng rằng . . .”
Ta nhìn vào đôi mắt của nàng, ngơ ngác giật mình rớt xuống đôi hàng lệ, bên môi vẫn là nụ cười ấy, thê lương mà nhạt nhẽo, làm người khác không khỏi đau lòng.
Đang định lên tiếng nói điều gì, liền thấy nàng vươn tay tháo bỏ chiếc khăn che mặt, đôi mắt sáng bình tĩnh nhìn về phía Sơ Ảnh: “Từ nhỏ chúng ta đã lớn lên cùng nhau, ngươi không nhận ra ta sao?”
” . . . trong hoa viên của Phủ tướng quân có một gốc cổ thụ che lấp cả bầu trời, có một lần con diều mà ta thích nhất bị vướn vào nhánh cây, chính ngươi đã leo lên lấy xuống giúp ta, cánh tay còn bị thương một vết dài, việc này, ngươi cũng không nhớ sao, Sơ Ảnh, thật sự ngươi không nhớ gì sao? Có muốn ta nói tiếp không?”
Ánh mắt Sơ Ảnh, lúc đầu thì khiếp sợ sau đó lại dần trở nên u mê, đưa mắt nhìn từ gương mặt Tang Mộ Khanh sang ta, ngay sau đó lại chuyển mắt về hướng nàng, rồi lại nhìn về phía ta, không biết phải làm thế nào chỉ khẽ gọi một tiếng: “Tiểu thư . . .”
Ta nhìn vào dung nhan tựa lê hoa đái vũ của Tang Mộ Khanh, thật ra cũng không có mấy phần giống nhau, nhưng, vẫn khiến cho người khác chỉ cần liếc mắt nhìn qua liền liên tưởng đến gương mặt của ta và nàng.
Chỉ có điều, ngay đuôi mắt của nàng có một nốt ruồi son vô cùng tuyệt đẹp, vừa phong tình lại vừa diễm lệ, không ai có thể nhìn lầm.
Có lẽ vì nhận ra ánh mắt của ta, nàng khẽ mỉm cười, lệ ngấn hàng mi, đưa tay vuốt lên nốt ruồi nơi đuôi mắt: “Chính là nó, chính nó bắt ta phải nhớ rõ mình đã không còn là Nhị tiểu thư của phủ tướng quân — Vương phi thấy có đẹp không? Vương phi chắc biết đến ‘Luyện kim chu sa’, ngươi cứ thử dùng ngân châm đâm thật sâu vào da của mình, sau đó dùng luyện kim chu sa và máu thạch sùng điểm vào mà xem, chỉ là, một lần thử, vạn kiếp không thể quay đầu.”
Ta vẫn bình tĩnh nhìn nàng như trước, thản nhiên lên tiếng hỏi: “Nếu những lời Tang cô nương nói là sự thật, ta thật không hiểu, vì sao cho đến bây giờ ngươi mới nói ra?”
Trong đôi mắt xinh đẹp của nàng nhanh chóng hiện ra ánh nhìn mâu thuẫn mà phức tạp, cố chấp nhắm chặt mắt, sau lại mở ra, đưa mắt nhìn về phía chân trời mênh mông bên ngoài cửa sổ, khóe môi hơi cong lên, chầm chậm lên tiếng, giọng nói vừa xa xăm vừa chua sót: “Bởi vì một ân tình, bởi vì một lời hứa hẹn, bởi vì ta cho rằng hắn lấy ngươi là bất đắc dĩ, ta cứ tưởng cho dù không có danh phận, thì cũng không có ai có thể thay thế vị trí của ta trong lòng hắn, cho nên chỉ cần có thể ở bên cạnh hắn, ta cũng không so đo . . . Thế nhưng, một lần ngươi suýt xảy ra chuyện, ta nhìn hắn, liền hiểu ra mình đã sai lầm, nhưng ta lại thuyết phục chính mình, hắn chẳng qua là vì đứa bé nên mới như vậy, mặc dù ngay cả ta cũng biết lý do mình đưa ra có bao nhiêu là buồn cười, nhưng ta tình nguyện tin tưởng . . . Nhưng hết lần này đến lần khác, ta thật không thể tiếp tục lừa dối chính mình, thực ra ngay từ lần đầu tiên hắn mời Thuần tiên sinh bắt mạch cho ngươi, ta đã biết, chỉ là ta cố tình không tin.”
Nàng bỗng nhiên đưa mắt nhìn ta, dòng lệ vẫn còn đó, nhưng nụ cười nơi khóe môi lại kiên cường không nhạt: “Ngay