
cổ ta một lúc lâu, cuối cùng không tình nguyện lấy ra thùng thuốc, muốn giúp ta bôi thuốc.“Đa tạ cô nương, ta tự mình làm.”Ta thản nhiên đứng lên nói, hiện tại đang ở trong căn phòng ấm áp, lúc trước bởi vì rét lạnh đến tê dại nên không cảm giác được đau đớn, các mảnh vỡ của lò sưởi ghim chặt trong lòng bàn tay, máu chảy liên tục không ngừng, nhất định trước tiên phải rửa sạch sẽ mới được.Đạt Ngọc đang định nói gì đó, liền nghe ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân hấp tấp dồn dập cùng tiếng gọi ầm ĩ: “Đạt Ngọc, Đạt Ngọc, muội có ở nhà không, còn có Tùng ca và Thiên ca, các người sao còn ở lại nơi này, Nghiệp Thành đã sắp bị công phá, mau đi theo ta!”Đạt Ngọc kinh hoảng, cũng không kịp buông thùng thuốc ở trong tay mà vội vàng bước ra: “Tỷ tỷ, tỷ nói cái gì?”Thủ vệ ở ngoài cửa cũng vội hỏi: “Đạt Châu, muội nghe được tin tức đó từ đâu?”Đạt Châu giậm chân nói: “Hiện tại đã là lúc nào, còn hỏi tới hỏi lui! Mau đi theo ta, một lát sẽ không kịp. Có muốn đi cũng không được!”“Muội không đi, muội muốn chờ Minh chủ tử!” Đạt Ngọc lắc đầu, cắn khăn tay.Đạt Châu tiến đến, vịn lấy bả vai của nàng: “Nha đầu, muội còn không rõ sao? Người ta chưa hề có suy nghĩ gì đến muội! Hơn nữa, ngay đến Đổng gia cũng đã chết, Minh chủ tử cho dù có thoát cũng sẽ không quay về nơi này!”“Cái gì?!” Cả ba người đều kinh hãi.Biểu cảm trên mặt Đạt Châu càng ngày càng gấp, lời nói cũng càng nhanh hơn: “Ta cũng là nghe người ta nói, nhanh đừng lãng phí thời gian, thu thập xong đồ vật này nọ rồi thi đi theo ta. Ta đã sắp xếp mọi chuyện, xe ngựa ngoài cửa vừa đủ cho bốn người chúng ta!”Đạt Ngọc luống cuống, hoang mang cùng lo sợ nhìn thoáng về phía ta: “Nàng ấy thì làm sao, Minh chủ tử muốn trông chừng nàng…”Đạt Châu nhìn ta một lát, tâm tư một hồi suy tính: “Tìm dây thừng trói nàng lại, giam ở mật thất, nếu Minh chủ tử trở về, hắn sẽ biết nàng ở đâu!”Hai thủ vệ kia ra vẻ do dự: “Điều này, không được tốt lắm đâu…”Lông mày Đạt Châu ngang ngược: “Nếu không thì các ngươi nói xem phải làm thế nào? Dù sao thì ta và Đạt Ngọc cũng đi, trong các huynh, ai muốn thì ở lại đây coi chừng nàng đi!”Hai thủ vệ kia nhìn nhau vài giây, cuối cùng im lặng lấy dây thừng, dù sao tính mạng của mình cũng là quan trọng nhất.Ta nhìn thấy tình thế như vậy, biết rõ có nhiều lời cũng vô ích, chỉ thản nhiên nhìn bọn họ “Không biết các vị có phiền khi để ta trước tiên xử lý vết thương này một chút không?”“Vương phi thông minh tuyệt đỉnh. Chỉ sợ miệng nói xử lý vết thương là giả, muốn kéo dài thời gian mới là thật, chúng ta muốn thả cho ngươi một con đường sống, còn ngươi thì muốn lưu lại tính mạng của chúng ta như vậy sao?”Ta nhìn sự lạnh lùng chế giễu cùng hận ý ở trên mặt Đạt Châu, lập tức không nói thêm gì, nếu không phải vì muội muội của nàng luôn nghe theo lời nói của Đổng Minh, thì cho dù nàng có giết ta, cũng không phải là không thể.Ta để bọn họ tuỳ ý mang ta đi ngoằn ngoèo một lúc lâu, cuối cùng đến một nơi bí mật, chạm vào cơ quan ẩn giấu bên trong, đẩy ra một cánh cửa đá.Mật thất kia được ẩn giấu rất sâu, đi vào một cánh cửa đơn giản, hàn khí bức người.Ta im lặng mặc cho bọn họ dùng dây trói chặt ta vào cây cột. Nếu như có giãy giụa kháng cự cũng vô ích, thì ta tuyệt đối không để người khác nhìn thấy tình cảnh chật vật của mình mà chê cười, cũng để giữ lại một chút sức lực để ứng đối.Dây thừng hằn thật sâu lên làn da của ta, hơi có cảm giác đau, hai tỷ muội Đạt Ngọc và Đạt Châu ra ngoài trước, ta khẽ thở dài, lên tiếng với hai thủ vệ kia: “Không biết hai vị đại ca có thể tìm giúp ta vật gì để chống lạnh hay không, trời lạnh như vậy, trong phòng cũng không có bếp lò, sợ rằng ta sẽ không chống đỡ nổi.”Trên nét mặt hai thủ vệ kia hiện vẻ cảm thông, đang muốn lên tiếng nói gì đó, lại nghe Đạt Châu ở bên ngoài lạnh lùng nói: “Các huynh còn không nhanh ra, đừng quên, chính phu quân tốt của nàng đã làm chúng ta rơi vào nông nỗi này!”Hai đôi mắt liếc nhìn nhau, cuối cùng liền nhanh tay cởi xuống ngoại bào ở trên người choàng lên vai ta, sau đó quay đầu đi nhanh ra cửa.Ta nghe tiếng cửa mật thất đóng lại, sau đó là âm thanh vách đá trở về vị trí cũ, căn phòng tối đen.Ta không hề nghi ngờ, Nam Thừa Diệu nhất định có thể đoạt được thành. Thậm chí cũng không nghi ngờ, hắn chắc chắn tìm được ta.Chỉ là ta không biết, bản thân có thể chờ được hắn hay không.Quần áo trên người rất phong phanh, mặc dù có thêm hai cái ngoại bào của hai thủ vệ kia để lại, nhưng ở nơi trời lạnh đất đóng băng thế này, cũng không có bao nhiêu tác dụng, thân thể khi mất máu sợ nhất là lạnh, chỉ một hồi, thân mình đã lạnh cứng tê dại, mất đi cảm giácGian phòng tối không hề có cửa sổ, ta bị giam trong đó, căn bản không biết thời gian đã qua bao lâu, từng giây từng phút, lại giống như đã một đời.Ta cố gắng giữ cho thần trí tỉnh táo, bởi vì ta biết, trong thời tiết lạnh rét đến nước phải đóng băng thế này, một khi đã gục xuống, sẽ có thể vĩnh viễn không tỉnh lại.Cả phòng chìm trong bóng tối. Ta bắc buộc chính mình hết lần này đến lần khác nhớ lại những quyển thi thư điển tịch đã xem qua, nhớ đến từng thời khắc