
của Nghiệp Thành, trong lòng đất chính là đại lao, từ gian phòng đi đến, cũng không mất nhiều thời gian.Lúc này trong đại lao chỉ giam giữ một mình Đổng Minh, vì vậy chỉ có hai sai dịch trông coi nơi này, thấy ta dẫn theo một đám nha hoàn tiến vào, vội vàng đứng lên hành lễ: “Tiểu nhân tham kiến Tam vương phi!”Ta dịu dàng cười: “Đổng Minh vốn là tội phạm quan trọng của triều đình, mong hai vị phải cảnh giác nhiều hơn, vào ngày trời đông giá rét thế này, thật vất vả cho hai vị, Bổn cung đặc biệt mang đến cho hai vị một bình rượu nóng để sưởi ấm.”Ta tự tay đặt bình rượu kia lên chiếc bàn ở trước mặt bọn họ, hai tên sai dịch vì được sủng ái mà có phần lo ngại nên từ chối, ta mỉm cười: “Chẳng qua chỉ là một bình rượu nhạt, so với sự tận tâm tận lực của các ngươi đối với triều đình có là gì, hai vị cũng không nên từ chối, Bổn cung còn phải mang rượu đến tặng những tướng sĩ khác.”Vừa nói như vậy, hai người kia liền cảm tạ thiên ân rồi nhận lấy, ánh mắt ta buông xuống che đi sự áy náy ở trong đó, liền xoay người rời đi, tiếp tục dẫn theo nha hoàn mang rượu gửi đến những thủ vệ khác.Đi hết một vòng quan phủ Nghiệp Thành, ta trở lại trong phòng, xem chừng đến khi dược liệu đã phát huy tác dụng, liền nói rằng mình cần yên tĩnh để xem sách, bảo tiểu nha hoàn kia lui xuống nghỉ ngơi.Chờ khi tiếng bước chân của nàng đã khuất xa, ta mới đứng dậy, cầm theo bầu rượu ở trên bàn, đẩy cửa bước ra.Thật ra trong bình rượu không hề có rượu, chỉ là một đạo cụ che giấu, bởi vì hành động ban rượu vừa nãy của ta mà những thủ vệ canh gác ở bên ngoài cũng không có quá nhiều hoài nghi, lại vì ngại thân phận của ta mà không tiện hỏi nhiều, vì thế không chút trở ngại đi đến địa lao.Hai tên sai dịch kia dĩ nhiên đã ngã xuống mất đi tri giác, ta hơi nhắm mắt lại, nhưng khi đã quyết định, có do dự cũng là uổng phí, tâm đã định, trước tiên ta tháo xuống xâu chìa khoá địa lao ở trên mình một trong hai người.Một đường đi xuống, trong căn phòng giam ở khúc quanh chính là Đổng Minh.Nét mặt hắn kiêu ngạo, nhắm mắt ngồi xếp bằng, nghe thấy tiếng động cũng không mở mắt, trong lòng ta nhẹ nhàng thở dài, cũng không lên tiếng gọi hắn, bắt đầu thử từng chiếc chìa khoá.Rốt cuộc thì tiếng mở khoá cứ liên tục vang lên cũng thu hút được sự chú ý của hắn, chợt hắn mở to mắt, nhìn thấy ta, không khỏi kinh ngạc, có chút khó tin, bật thốt lên: “Là ngươi?”Đúng lúc này, chiếc chìa khoá trong tay ta vang lên một tiếng “Răng rắc”, cửa ngục theo đó mà mở ra.Ta nhìn hắn, không có bước đến, chỉ là khẽ mỉm cười bình tĩnh, lên tiếng: “Đổng đại ca, ở trên cổng Nghiệp Thành, ngươi ra tay cứu Mộ Dung Thanh một mạng, hiện tại, đến lượt ta cứu ngươi.”Đổng Minh đứng dậy, đi nhanh tới, nhưng khi chỉ còn cách ta ba bước liền đột nhiên ngừng lại: “Ngươi giấu Nam Thừa Diệu đến đây, có phải không? Thả ta thì ngươi biết ăn nói thế nào với hắn?”Ta hơi ngẩn ra, Nam Thừa Diệu là kẻ thù giết cha tiêu diệt gia tộc của hắn, đương nhiên hắn sẽ hận Nam Thừa Diệu, nhưng Nam Thừa Diệu cũng là phu quân của ta, mà giờ phút này khi hắn đối diện với ta, tuy rằng sắc mặt rất phức tạp, không thiếu sự thù hận, nhưng lời nói thoát ra khỏi miệng lại không có nửa phần hoài nghi, còn có vài phần suy nghĩ cho ta, trong một thoáng, ta thật không biết phải đối mặt với hắn thế nào.Hắn nhìn thoáng qua sắc mặt của ta, quay đầu đi, giọng nói vẫn mang theo sự phức tạp: “Vốn là do Đổng gia chúng ta có lỗi với ngươi trước, gây tội thì phải chịu tội. Có điều hiểu là một chuyện, nhưng ta đây không hề hối hận.”Ta hít một hơi thật sâu, sau đó trầm ngâm lên tiếng: “Đổng đại ca, ngươi không cần phải nói, ta hiểu rõ. Nếu Đổng đại ca vẫn còn tin ta, nên cùng ta rời đi.”Hắn mỉm cười bi thương: “Ngay cả Trần Tam cũng đã chết, ta chỉ còn mỗi cái mạng rách nát này, có cái gì đáng giá để Vương Phi phải diễn kịch gạt ta? Nếu không phải vì tâm niệm của phụ thân, hy vọng có thể lưu lại một huyết mạch cho Đổng gia, thì cho dù ta có chết ở đây cũng không có gì vướng bận.”Vừa nói xong, vừa bước ra khỏi cửa.Đáy lòng ta đau nhói, nhưng liền cố gắng kiềm chế, nhẹ lời lên tiếng: “Đổng đại ca, hiện giờ lao dịch bên ngoài đã bất tỉnh nhân sự, ngươi thay y phục của bọn họ rồi cùng ta ra ngoài, hiển nhiên là sẽ gặp một chút nguy hiểm, nhưng trước tiên phải cùng ta đóng một vở kịch, đem sự nguy hiểm này giảm đến mức thấp nhất, còn ta thì dù thế nào vẫn là Tam vương phi đương triều, những thủ vệ bên ngoài cho dù có hoài nghi, hẳn cũng không dám gây quá nhiều khó dễ. Có điều, Đổng đại ca, tuy rằng là nói như thế, nhưng kết quả cuối cùng thế nào, Mộ Dung Thanh cũng không dám cam đoan với ngươi.”Hắn bình tĩnh nhìn ta một lúc lâu, sau đó chậm rãi lên tiếng: “Nếu Vương Phi đã có cách ăn nói với Nam Thừa Diệu về việc này thì ở dưới đại lao này, ta biết có một đường hầm trực tiếp thông ra bên ngoài quan phủ Nghiệp Thành.”Lòng ta liền thả lỏng, lúc này mới mở miệng nói: “Nếu Đổng đại ca nói như vậy, hẳn là đã nắm chắc có thể thoát ra ngoài, vậy thì ta yên tâm. Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã an bài mọi chuyện, sẽ không để cho kẻ khác hoài ng