
Diệu tuy là gọi tên nàng, ta cũng không
hề chú ý, cũng tuyệt không ngờ hắn dám ngông cuồng như vậy, cùng Khánh
quý phi, người được đương kim Thánh Thượng sủng ái nhất có tư tình.
Nhất thời trong nháy mắt nội tâm có chút kinh ngạc, nhưng nghĩ lại, ta không khỏi cười thầm chính mình vẫn là quá ngây thơ. Nếu không phải vì Khánh
phi nương nương có thể tiếp cận Hoàng thượng mà không tốn một chút công
sức, lại có một vị ca ca giữ chức trong Thái Y Viện, Nam Thừa Diệu việc
gì phải cùng nàng dây dưa không rõ.
Nhưng vị Khánh phi nương
nương này cũng không phải người đơn giản, thế lực của gia đình nàng đơn
bạc, ở trong triều cũng không giữ chức vụ quan trọng. Mà nàng lại lẻ loi một mình, từng bước một đi đến ngày hôm nay, cuối cùng trở thành người
được sủng ái nhất hậu cung. Thậm chí có lời đồn đại nói rằng thời gian
Thánh thượng mang bệnh, ngay cả tấu chương cũng là do vị nương nương này phê duyệt.
“Tam vương phi nếu không vội đi, Bổn cung thật muốn
tìm người cùng trò chuyện.” Sau lễ dâng trà, nàng vừa tuỳ ý đùa nghịch
móng tay dài nhuộm đỏ, vừa cất giọng đáng yêu dịu dàng.
Ta mỉm cười ôn thuận: “Có thể được nương nương coi trọng, chính là phúc khí của Mộ Dung Thanh.”
Nàng mang theo ý cười, không nhanh không chậm mở miệng: “Ngày đại hôn của
Vương phi, Bổn cung vốn là muốn tự mình đến chúc mừng, nhưng đúng lúc
chứng đau đầu của Hoàng thượng phát tác, trong cung đều là nữ nhân, tâm
hoảng hốt, chủ kiến gì cũng đều không có. Bất đắc dĩ, đành phải triệu
toàn bộ hoàng tử hồi cung. Liên luỵ Tam vương phi trong đêm tân hôn lẻ
loi, Bổn cung trong lòng thật sự là không yên tâm.”
Trong lòng ta mỉm cười, trên mặt lại không lộ ra một chút biểu tình. Nếu nói lúc
trước ta còn có ba phần tin tưởng bệnh của Thánh thượng là thật, thì
hiện tại, nếu nói việc Hoàng thượng phát bệnh lần này cùng vị nương
nương trước mắt không hề có quan hệ, ta quả quyết không tin.
Không khỏi nghĩ đến Liễm từng nói qua một câu, nữ nhân chỉ cần có tâm ghen tị thì hơn phân nửa sẽ làm hỏng việc.
Hiện giờ xem ra, cũng hoàn toàn không phải không có đạo lý.
Trong lời nói của Khánh quý phi này, vô luận là cố ý hay vô ý, giọng điệu
không ít thì nhiều cũng mang theo sự đắc ý, vui sướng trên nỗi đau của
người khác.
Ta bộ dạng phục tùng đưa mắt, dịu dàng kính cẩn đáp: “Bách hành hiếu vi tiên, Thanh nhi không dám oán trách.”
Đôi mắt Khánh quý phi có ý cười, giống như khinh thường lại như đùa cợt:
“Ta đã thấy qua muội muội của ngươi một lần, cao ngạo đắc ý, cứ tưởng
rằng tất cả nữ nhân Mộ Dung gia đều như thế, không nghĩ tới ngươi cũng
coi như là có chút an phận.”
Ta như trước cúi mắt nhẹ nhàng đáp: “Mộ Dung gia hết thảy đều do Thánh thượng ban tặng, Thanh nhi sao dám kêu ngạo.”
Nghe vậy, trong mắt Khánh quý phi biến đổi ngày càng sâu, cũng không tiếp
tục che dấu tâm tư, vừa muốn mở miệng nói cái gì đó, bỗng nhiên nhìn về
phía ngoài cửa điện, vẻ mặt trong nháy mắt liền nhu hoà mềm mỏng.
Ta hơi hơi kinh ngạc, một lúc sau, liền nhìn thấy bóng dáng Nam Thừa Diệu đi vào phòng.
Khánh quý phi ôn nhu cười nói: “Điện hạ tiến vào cũng không báo cho người ta một tiếng.”
Bộ dạng Nam Thừa Diệu uể oải cười một cái: “Ta xưa nay phiền nhất là các
nghi thức rườm rà, nương nương cũng không phải người ngoài, tại Khánh
Dương Cung này, không bằng tha cho ta, cái gì có thể miễn thì miễn đi.”
Mặc dù là đang nói chuyện với Khánh quý phi, nhưng ánh mắt của hắn luôn thản nhiên nhìn về phương hướng của ta.
Ta im lặng mỉm cười, giống như tượng gỗ trang trí tinh xảo, không lộ ra cảm xúc gì.
Khánh quý phi nở nụ cười, giọng nói càng mềm mại đáng yêu: “Tam điện hạ chính là người như vậy, Vương phi đừng cười, ngày sau, còn phải nhờ ngươi đảm đương.”
Ta hạ xuống đôi mi, che đi ý cười trong mắt, những lời
này nghe vào tay người khác, cứ như nàng lấy thân phận trưởng bối khuyên bảo con dâu, nhưng mà mùi vị đắc ý khoe khoang quá nặng, ta nghĩ muốn
vờ như nghe không hiểu nhưng cũng khó.
Vì thế mỉm cười ôn thuận như cũ, đối đáp: “Không dám để nương nương phải bận lòng, đây vốn là bổn phận của Thanh nhi.”
Ta nâng đôi mắt, nhìn thấy vẻ tự mãn trong mắt Khánh quý phi mặc dù đã che dấu rất khá nhưng vẫn còn nhìn ra lờ mờ.
Nam Thừa Diệu bỗng nhiên mỉm cười đi đến bên cạnh ta: “Như vậy có phải ta nên tạ ơn Vương phi trước.”
Ta không rõ ý đồ của hắn, vội đứng dậy vén áo thi lễ, ý cười bên môi hắn
càng sâu, đưa tay nâng ta dậy, lại ở bên tai nói nhỏ: “Ngươi đã sớm biết nàng là ai, mà vẫn một mực hạ thấp tư thái, nếu không phải là kẻ yếu
đuối thì là kẻ lừa dối, đúng là thâm tàng bất lộ. Ta thấy ngươi hiển
nhiên không phải là dạng người đầu tiên?”
Ta biết ở trước mặt hắn cái gì cũng đều không thể gạt được, vì thế mỉm cười, nhẹ giọng đáp:
“Nếu như Điện hạ hy vọng ta sẽ tranh đoạt tình nhân, Thanh nhi cũng biết làm.”
Hắn cúi đầu cười cười, hơi thở lướt trên cổ ta, khẽ nhột,
ta nghiêng người tránh đi, vừa mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, lại nghe
thấy hắn cười thành tiếng, dường như cảm thấy thú vị, lại giống như tâm
tình không tệ.
Nhưng mà, đôi mắt tối tăm