Old school Easter eggs.
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325252

Bình chọn: 9.00/10/525 lượt.

: “Khi đó em sắp chết thì Tô tiên sinh đến cứu, người muốn em thề cả đời này phải luôn ở bên cạnh tiểu thư, tận tâm hầu hạ, đây vốn là điều

mà em mong muốn cho nên hiển nhiên là em đồng ý. Em rất muốn đi thăm

tiểu thư, nhưng ngay đến đầu ngón tay cũng không thể nhúc nhích, cuối

cùng thì qua một thời gian rất lâu em cũng có thể đứng dậy, thế nhưng,

Tô tiên sinh lại nói tiểu thư bị thương rất nặng, không chỉ có thân thể

mà ngay đến những chuyện lúc trước cũng không còn nhớ rõ, gương mặt cũng bị tổn thương, nên tạm thời không để cho em gặp người. Tuy rằng trong

lòng rất nôn nóng, nhưng vì tiểu thư em cũng chỉ có thể chờ đợi, chuyện

trước đây không quan trọng, sau này thì thế nào tiểu thư cũng biết, thời điểm em nhìn thấy tiểu thư thì mặt của người vẫn còn quấn băng, tiểu

thư không nhớ em, mặc dù rất buồn nhưng em nghĩ đến những lời Tô tiên

sinh nói, chỉ cần tiểu thư mạnh khỏe sống trên đời này đã là tốt lắm

rồi.”

Suy nghĩ của ta, cũng chậm chạp trở về lần gặp mặt đó, khi

đó gương mặt ta vẫn còn quấn băng, ngay đến đôi mắt cũng không thể nhìn

thấy mọi vật, chỉ cảm thấy có một tiểu nha đầu ấm áp mềm mại chôn đầu

trong lồng ngực của mình, đôi tay nhỏ gầy ôm chặt lấy ta khóc nức nở,

khi đó ta vẫn không nhớ những chuyện trước đây, nhưng lại cảm nhận được

tình cảm chân thật nhiệt tình không hề giả dối.

“Tô tiên sinh đã

cứu em và tiểu thư, lại đưa chúng ta quay về Tà Y Cốc, đối đãi với chúng ta rất tốt, em rất muốn báo đáp tiên sinh, nhưng người nói không cần,

lời đáp ứng trước kia của em chính là yêu cầu để được chuẩn kim. Chỉ có

điều, đó vốn dĩ là việc em muốn làm, cho dù tiên sinh không nói thì em

cũng vẫn hầu hạ tiểu thư thật tốt, vậy sao có thể tính đây, thế nhưng Tô tiên sinh lại nói quy củ ở Tà Y Cốc là như thế, nếu em thật sự cảm thấy áy náy, vậy liền thề, xem tính mạng của tiểu thư quan trọng hơn tính

mạng của mình, tận tâm chăm sóc, không rời một bước, thế là đủ.”

Ta nhớ đến lúc ở Mạc Bắc, nàng đã nói với ta những lời này, thì ra, hắn thật sự bảo nàng thề như vậy.

“Tiểu thư đối xử với em tốt như vậy, còn tốt hơn là em đối với Ám Hương, cho

dù không đặt lời thề thì em cũng muốn đi theo tiểu thư cả đời, chúng ta

vẫn luôn ở cùng nhau, từ trước đến giờ cũng chưa từng tách ra. Tiểu thư

đương nhiên là tiểu thư . . . ” Giọng nói của nàng có phần hoảng loạn

luống cuống, bởi vì có quá nhiều chuyện không thể lý giải mà lại phải cố gắng kiềm chế cảm xúc: “Chỉ là, chỉ là vị Tang cô nương kia sao lại

biết những việc này, chuyện này ngoại trừ em và tiểu thư cũng không có

người nào biết! Mà dáng vẻ của nàng sao lại giống tiểu thư như vậy, vì

sao lại như vậy . . .”

Vì sao lại như vậy, vì sao lại như vậy, ta cũng rất muốn biết.

Thật ra lúc ban đầu ta cũng không tin, nhưng vì vẻ bi thương tuyệt vọng

trong đáy mắt của Tang Mộ Khanh quá mức chân thật, mà phản ứng của Sơ

Ảnh cũng không hề giả dối, cho nên hiện giờ, mặc dù ta vẫn còn nghi

hoặc, nhưng lại hiểu rõ, chuyện này thật sự không đơn giản.

Suốt

cả đêm, ta ngủ không yên giấc, đến khi trời đã hửng sáng ta mới mơ màng

ngủ một lúc, sau khi tỉnh lại, giờ Thìn đã qua hơn phân nửa, Sơ Ảnh bước đến giúp ta rửa mặt chải đầu, ta ngẫm nghĩ một lát rồi mở miệng: “Để

Họa Ý làm được rồi, em cải trang một chút, đến Vong Ưu quán mời Tang cô

nương đến Vương phủ một chuyến.”

Không phải là ta không biết làm

như vậy là không phù hợp, nhưng chỉ vì ta không muốn trốn tránh vấn đề,

càng không muốn tiếp tục sống một cuộc sống không rõ ràng như vậy, nếu

đã suy nghĩ cả đêm mà vẫn không tìm ra được manh mối để lý giải mọi

chuyện, vậy, ta chỉ có thể mời người rõ ràng chân tướng nhất đến đây tìm lời giải.

Còn về phần những lời nàng nói có phải là sự thật hay không, ta nghĩ, chỉ sau khi nghe qua mới có thể đánh giá.

Cho nên, dù là không phù hợp thì ta cũng muốn gặp nàng, cho dù nàng không

chịu đến thì ta sẽ tự mình đến Vong Ưu quán, ta đã muốn là sẽ làm.

Sơ Ảnh ngẩn người, nhưng vẫn cắn môi gật đầu rời đi, đi được vài bước lại

quay đầu: “Tiểu thư, đời này Sơ Ảnh chỉ có một tiểu thư là người!”

Trong lòng ấm áp còn chưa kịp nói gì, nàng đã cúi đầu vội vàng chạy ra ngoài.

Họa Ý đi đến giúp ta rửa mặt chải đầu thay quần áo, ngay sau đó bữa sáng

được bưng đến, ta vừa mới ngồi xuống, liền có tiểu nha hoàn tiến vào

thông báo: “Bẩm Vương phi, Tần tổng quản bảo nô tỳ đến thông báo, Thuần

tiên sinh đang ở tiền điện, chờ thỉnh mạch cho Vương phi.”

Họa Ý ngạc nhiên nói: “Không phải hôm qua mới thỉnh mạch sao, tại sao sáng sớm hôm nay lại tới?”

Tiểu nha hoàn kia liền đáp: “Tần tổng quản cũng có hỏi qua, Thuần tiên sinh

nói, ngày hôm qua khi bắt mạch phát hiện mạch tượng của Vương phi có

điểm khác thường, cho nên sáng sớm hôm nay lại tới, Tam điện hạ đã vào

cung lo chính sự, Tần tổng quản cũng không dám trì hoãn, nên bảo nô tỳ

đến mời Vương phi.”

Họa Ý hoảng sợ, vội vàng nói: “Vương phi ăn chút gì rồi chúng ta liền đi qua.”

Ta đoán được trong lời nói của hắn có hơn phân nửa là mượn cớ, nên trong

lòng cũng không quá khẩn trương, chỉ hỏi: “Tang cô nươn