Insane
Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324493

Bình chọn: 7.5.00/10/449 lượt.

i áo ra, bỗng nhiên từ bên ngoài vang lên một hồi

tiếng đập cửa dồn dập, Sơ Ảnh ngạc nhiên nói: “Không biết là ai, mấy

tiểu nha hoàn, em đã sớm bảo các nàng ngủ nha, không thấy đốt đèn cũng

không có người thông báo, em đi xem thử.”

Vừa nói xong, nàng liền đi ra gian nhà bên ngoài, cất giọng hỏi: “Ai ở bên ngoài?”.

“Nô tì Tầm Vân, cầu kiến Vương phi.” Giọng nói rõ ràng của Tầm Vân vang lên trong màn đêm yên tĩnh, ta cùng Sơ Ảnh có phần nao nao.

Ta vội bảo Sơ Ảnh mở cửa, trong bóng đêm, sắc mặt Tầm Vân không giấu được vẻ lo âu.

Nàng luôn điềm tĩnh, trầm ổn, nhưng hiện tại cảm xúc lại biểu hiện rõ ra bên ngoài, đây cũng là lần đầu tiên ta nhìn thấy, nên cũng không khỏi có

phần nghi hoặc: “Đã trễ thế này, cô nương có chuyện gì không?”

Nàng cũng không để ý tới cấp bậc lễ nghĩa, nói thẳng vào vấn để: “Tầm Vân

biết Vương phi tinh thông y thuật, xin Vương phi hãy mang theo thùng

thuốc, lập tức theo chân Tầm Vân một chuyến.”

Ta chưa kịp mở lời, Sơ Ảnh đã tò mò xen vào: “Trong phủ có ai bị bệnh sao? Vì sao không mời đại phu?”

Sắc mặt Tầm Vân hơi khựng lại, lập tức đáp nhanh: “Là một tiểu nha đầu ở

cùng phòng với ta, có lẽ là ăn trúng cái gì đó, hiện tại đang đau bụng

dữ dội. Trời cũng đã trễ như vậy, mời đại phu sợ là không kịp, nên mới

mạn phép đến làm phiền Vương phi”

“Là Trục Vũ sao, nhưng lúc ta hồi phủ thấy nàng cũng đâu có chỗ nào không khỏe…”

Vẻ mặt tò mò của Sơ Ảnh còn muốn hỏi thêm điều gì, ta thản nhiên cắt ngang lời nàng:”Được rồi Sơ Ảnh, mau đem thùng thuốc đến đây cho ta, để tránh chậm trễ.”

Sơ Ảnh rất nhanh chuẩn bị mọi vật cho ta, muốn cùng ta ra ngoài, ta khẽ cười, ngăn nàng lại: “Em ở lại đây đi”

“Nhưng mà, tiểu thư…:”

Ta vẫn như cũ mỉm cười: “Ta đi theo Vân cô nương, chẳng lẽ em còn lo lắng

chuyện gì sao. Hơn nữa, em cũng biết, ta không muốn để nhiều người biết

được chuyện ta hiểu y thuật, cho nên em ở lại chỗ này, nếu một lát có

người lại đến, em nói là ta đã đi nghỉ.”

Ta chú tới sắc mặt Tầm

Vân có vẻ cảnh giác khó phát hiện, ta liếc mắt nhìn lại thật sâu, biểu

hiện đó liền nhanh chóng biến mất, nhẹ cười, bước nhanh ra cửa, nàng vội mang theo thùng thuốc đi sau người của ta.

Đợi lúc ra khỏi Mặc Các, ta cũng không định quanh co, bước chân dừng lại, trực tiếp hỏi: “Tình trạng Điện hạ thế nào rồi?”

Tầm Vân kinh ngạc ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn ta.

Trong lòng ta thầm than khẽ, biết suy đoán của mình không sai, có thể làm cho Tầm Vân không để ý đến quy cũ mà nửa đêm xông vào Mặc Các, ngoại trừ

Nam Thừa Diệu, còn có thể vì ai.

Nhưng mà, chỉ mấy canh giờ trước Nam Thừa Diệu còn nâng cốc nói cười, đột nhiện chỉ trong một lát, lại

xảy ra chuyện gì. Ta thấy nàng không nói, nhẹ nhàng thở dài: “Tầm Vân cô nương, hiện tại cũng không có người ngoài, ta cũng chỉ muốn biết trước

sơ sơ để ứng phó mà thôi, ngươi không cần phải giấu ta.”

Tầm Vân

cuống quýt đáp lời: “Vương phi hiểu lầm rồi, Tầm Vân tuyệt đối không dám giấu giếm nửa lời, chỉ là không nghĩ tới Vương phi sẽ hỏi như vậy.”

Ta không nói gì, mà nàng sau khi ngừng lại một lát, liền nhẹ giọng nói:

“Điện hạ bị thương do kiếm, ở thắt lưng, cũng không nhẹ.”

Trong

lòng ta có chút khựng lại, cùng nàng yên lặng bước đi, một lúc sau mới

tiếp tục hỏi: “Sao lại tìm ta? Mặc dù không thể truyền gọi thái y trong

cung, nhưng ở trong kinh thành này, các ngươi có thể tìm được đại phu y

thuật cao minh, vì sao lại đến tìm ta?”

Ánh mắt Tầm Vân hạ xuống, nhẹ giọng đáp: “Là ý của Điện hạ.” Ta cũng không nói gì thêm, mà cũng

không còn thời gian để nghĩ, phía trước có ánh sáng truyền đến, đã đến

sân ngoài của Khuynh Thiên Cư.

Khuynh Thiên Cư là nơi ở của Nam

Thừa Diệu, từ lúc gả vào vương phủ, tuy ta đã đến nơi này, nhưng số lần

chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Tần An vừa nhìn thấy chúng ta, không kịp hành lễ, lập tức dẫn chúng ta đến phòng ngủ của Nam Thừa Diệu.

Bốn phía Khuynh Thiên Cư đều có người canh phòng, tuy không nhiều, nhưng

lại rất trật tự. Những người này, có một số ta nhận ra, là thị vệ của

Vương phủ. Nhưng đại đa số, ta đều không biết.

Nam Thừa Diệu nhắm mắt nằm trên chiếc giường bằng gỗ trầm hương, Trục Vũ đang ở một bên

dùng nước ấm giúp hắn sơ cứu. Nhưng mà máu kia, lại không thể nào ngăn

được, mà nước mắt của Trục Vũ cũng như thế, không thể ngừng, tuy nhiên,

đôi tay nàng giúp hắn xử lý vết thương lại không hề run rẩy.

Lúc chúng ta bước vào, bước chân vô cùng nhẹ nhàng, nhưng mà hắn vẫn nhận ra, lẳng lặng mở mắt.

Đôi mắt hắn âm u mà sắc bén, bên môi vẫn là nụ cười hờ hững, nếu không phải vì sắc mặt vô cùng tái nhợt thì người khác căn bản cũng không nhìn ra

hắn vẫn còn đang bị thương,

Hắn nhìn thấy ta, ánh mắt hình như

tối sầm lại, nhưng mà một lát sau, lại khôi phục dáng vẻ lười biếng,

cười nói: “Chiếc eo nhỏ nhắn cử động theo bước chân, cổ tay trắng nõn

lẩn khuất trong tầng lụa mỏng. Bản thân ta có phần cảm tạ lần bị thương

này, nếu không cũng không thể thấy được dáng vẻ Vương phi tựa như hoa

sen trong đầm thế này. Thời khắc này, hình như là lần đầu tiên Vương phi đến Khuynh Thiên Cư, cũng là lầ