Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Do Ký Kinh Hồng Chiếu Ảnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324504

Bình chọn: 7.00/10/450 lượt.

t ngày mình sẽ nói những lời như vậy, cố ý đè thấp giọng nói, ngầm thể hiện sự nũng nịu quyến rũ, lấy sự phong tình nhu mì đáng yêu đến tận

xương tuỷ của Khánh phi nương nương học theo vài phần.

Nam Thừa Miện tất nhiên không ngờ rằng biến cố sẽ thình lình xảy ra, nhất thời không biết nói gì.

Mà ta sau khi tỉnh dậy từ cơn say, hoàn toàn không biết sự tồn tại của

hắn, cũng không biết chuyện gì đang xảy ra, vẫn nằm nghiêng như trước,

nhìn Nam Thừa Diệu.

Nam Thừa Diệu nở nụ cười: “Sao lại không để ý tới nàng, chẳng qua bổn vương còn có chuyện quan trọng, một lát sẽ đền

cho nàng được không?”

Ta mỉm cười yêu kiều, không chịu buông tha: “Đã trễ thế này, Điện hạ còn có chuyện gì quan trọng, không phải là lại muốn đi tìm hồng nhan tri kỷ đấy chứ? Trước kia không tính, nhưng hôm

nay, Thanh nhi vừa mới vì điện hạ mà mang về chiếc đàn cổ Kinh Đào, Điện hạ lại chuốc rượu ta nhiều như vậy, còn đem người ta giày vò hết lần

này đến lần khác, bất luận thế nào ta cũng không để người đi. Điện hạ

nếu không chiều theo, từ nay về sau đừng tìm đến Thanh nhi.”

Mỗi

một câu một chữ, mỗi một âm một tiếng, đều mang theo giọng điệu vì được

cưng chiều mà làm nũng, lại có phần nhu nhược đáng yêu, khiến người khác cho dù có cứng rắn cũng không nỡ cự tuyệt.

Nam Thừa Diệu cúi đầu cười một tiếng, gương mặt lại hướng về phía Nam Thừa Miện mở miệng:

“Đại ca, ngươi xem hiện tại ta nên làm thế nào mới phải?”

“Đại

ca?” Ta giống như có chút nghi hoặc, lập tức không chờ Nam Thừa Miện lên tiếng, liền cướp lời, cười nói: “Điện hạ đang đùa ta phải không, để ta

nhìn xem Đại ca ở đâu nào.”

Vừa nói xong, vừa xoay nửa người nhỏm dậy, động tác được kiểm soát vô cùng khoé léo.

Tay phải ở dưới chiếc chăn bông, giữ lấy, không cho nó rơi xuống, trong khi mái tóc đen cũng thuận theo động tác của ta mà trượt xuống, che đi cánh tay trái đang lộ ra bên ngoài.

Sau đó, lại giống như vô tình đối diện với gương mặt không chút cảm xúc của Nam Thừa Miện, làm cho sự

thích ý đáng yêu trong đôi mắt liền thay đổi trở thành vô cùng hoảng sợ.

“A!”

Ta sợ hãi kêu lên một tiếng, vì bị kinh động mà theo bản năng rút vào

trong tấm chăn, xoay người lại, tránh vết thương bên hông của Nam Thừa

Diệu, ôm chằm lấy hắn, đem mặt giấu ở trong lòng ngực của hắn, không

chịu nói thêm một câu nào.

“Ta không biết là Tam vương phi ở đây, vô cùng mạo phạm, làm Vương phi sợ hãi, là ta không phải.” Nam Thừa

Miện vội mở miệng nói.

Ta vẫn như cũ không ngẩng đầu lên, cũng không nói lời nào, làm ra bộ dạng xấu hổ không chịu được.

“Vương phi, được rồi, mau thả ta ra, nàng cho dù không tiếp tục ngẩng đầu lên

cũng không cần phải tự làm mình buồn bực.” Nam Thừa Diệu vừa cười vừa dỗ dành ta.

Ta vẫn không ngẩng đầu lên, rút ở trong lòng ngực của

hắn mở miệng, giọng nói nhẹ nhàng mà ngượng ngùng vô cùng, trong màn đêm yên tĩnh, cũng đủ để cho mọi người đều nghe thấy: “Ta không buông, đều

tại Điện hạ, sau này Thanh nhi còn có mặt mũi nào mà nhìn người khác.

Phụ thân, mẫu thân, còn có phụ hoàng, sau khi biết được, không biết sẽ

trách tội thế nào.”

Nam Thừa Diệu cười như không, liền nói: “Điều này sao có thể trách chúng ta, trong khuê phòng, vốn là nơi lạc tình,

ta cũng không ngờ……..vẫn là không nghĩ đến, Thái tử điện hạ lại bất

thình lình xuất hiện quấy rầy ở trong phòng của chúng ta. Cho dù phụ

hoàng và phụ mẫu nàng có biết, chưa chắc ai mới là người bị trách phạt.”

Ta vẫn như trước, nhắm mắt bịt tai, bất chấp mọi thứ ôm chặt lấy hắn, vùi mặt vào trong lòng ngực của hắn, không chịu buông tay.

Nam Thừa Diệu vừa cười vừa an ủi ta một hồi, mới bất đắc dĩ cười nói: “Thôi thôi, ta chịu thua, tối nay cho dù trời có sập xuống, bổn vương cũng

không ra ngoài, để nàng ôm như vậy suốt đêm được không?”

Ta vẫn

không nói lời nào, Nam Thừa Diệu liền cười nhìn Nam Thừa Miện nói: “Đại

ca, ngươi cũng thấy đấy, ta thật sự không thoát thân được, dù là chuyện

đại sự gì, cũng chỉ có thể chờ đến ngày mai.”

Nam Thừa Miện bởi

vì chuyện đột nhiên xảy ra như vậy, hơn nữa tình cảnh có phần khó xử,

thân phận của ta làm hắn không thể không kiêng nể, vì vậy mà trong một

thoáng không biết nên đối đáp như thế nào, lại nghe thấy Nam Thừa Diệu

nói như vậy, trong lòng cho dù là không cam lòng, cũng chỉ có thể gật

đầu, vừa phải nói lời tạ lỗi, mới rời khỏi Khuynh Thiên Cư. Nghe thấy tiếng bước

chân hỗn loạn đã dần dần đi xa, ta vẫn không dám nhúc nhích, mặc dù đã

giảm bớt sức lực, nhưng vẫn duy trì tình trạng ôm lấy thắt lưng của Nam

Thừa Diệu.

Hắn cũng bất động, không hề nói gì, căn phòng lại rơi

vào yên lặng, ánh trăng ở bên ngoài len vào trong, toả ra tia sáng bình

yên khoan khoái.

Một lát sau, giọng nói của Tầm Vân một lần nữa vang lên ở bên ngoài cửa: “Điện hạ, Thái tử cùng tuỳ tùng đã rời khỏi.”

Đáy lòng đang căng như dây đàn của ta, cuối cùng cũng thả lỏng.

Lúc trước là bởi vì tình hình căng thẳng tựa như khi gương tuốt khỏi vỏ, nỏ lên dây cung mà tạm thời bỏ đi sự xấu hổ, hiện tại cảm giác này nhanh

chóng xuất hiện trở lại.

Không muốn để hắn nhìn thấy, cũng không

muốn cù


Insane