
en thuộc đường đi, khó tránh khỏi sẽ đi nhầm vào con đường không nên đi, hơn nữa ở trên
đường lúc nào cũng có thể gặp phải bọn cướp, nếu như không nhờ Đổng gia biết cách thương lượng đối đáp thì có thể chúng ta đã chậm trễ nhiều
ngày đường hơn, thậm chí, ngay cả tính mạng cũng khó giữ.
Hiện
giờ, nhìn thấy đã sắp tới Nghiệp Thành, thật lòng ta rất biết ơn hắn đã
chiếu cố đến ta và Sơ Ảnh trong suốt chặng đường vừa qua, cũng thầm vui
mừng vì quyết định này của mình.
Nghĩ tới điều này, ta liền quay
đầu, chân thành lên tiếng nói: “Lần này, Mục Khâm có thể gặp được Đổng
gia, lại được ngài chiếu cố rất nhiều trên đường đi, thật sự là phúc khí ba đời — Đa tạ!”
Đổng gia vội vươn tay ngăn lại: “Đừng nói như
vậy, Đổng mổ vốn rất kính nể những người trung hiếu, đọc nhiều kinh thư. Bất luận là do huynh trưởng của ngươi xuất chinh đến Mạc Bắc để tận
trung vì nước, hay là do tiểu ca ngươi vì tận hiếu với mẫu thân mà phải
lặn lội ngàn dặm để tìm người thân thì cũng làm ta vô cùng khâm phục,
sao lại có thể không giúp?”
Những trai tráng tráng kiện ở bên
cạnh nghe vậy, cũng liên tục gật đầu đồng ý: “Nhà của ta cũng ở trong
Nghiệp Thành, mỗi năm khi mùa đông đến, bọn mọi rợ Bắc Hồ thường cướp
đoạt lương thực súc vật ở khắp nơi, cảnh tượng rối loạn khiến gà bay chó chạy, mà trận tuyết của năm nay lại dữ dội như vậy, cây cối khô cằn,
mặt đất không nơi nào là không bị tuyết bao phủ, dê cừu của bọn chúng
đều chết vì đói, không có thức ăn, cả nước gặp phải tai hoạ, nên mới
phát động toàn binh tấn công Nghiệp Thành. Nữ nhân trong nhà đều bị hù
doạ chết khiếp, cả ngày đóng cửa ở trong nhà, ngay cả dê bò cũng không
dám thả ra ngoài, từ lúc Tam điện hạ dẫn binh đến Nghiệp Thành mới yên
tâm phần nào, tiểu huynh đệ, huynh trưởng của ngươi đã theo Tam điện hạ
đến bảo vệ Mạc Bắc của ta, vậy thì việc chiếu cố ngươi cũng xem như là
chuyện mà chúng ta nhất định phải làm.”
Ta khẽ mỉm cười nhìn bọn
họ tạ ơn, đưa mắt, không ngờ lại nhìn thấy nét mặt của Sơ Ảnh không giấu được vẻ hãnh diện, tựa như người được khen chính là nàng ấy, không kiềm được liền bật cười.
Đi thêm hai ngày đường nữa liền tới phía trước Nghiệp Thành.
Bởi vì Đổng gia phải mang hàng hoá đến những thôn làng lân cận nên tạm thời không vào thành, phải đi đường vòng, vì thế ta liền cáo biệt với bọn họ ở bên ngoài Nghiệp Thành.
“Mục tiểu ca, ngươi không biết cụ thể
huynh trưởng giữ chức vụ ở nơi nào, hay là trước tiên cứ đi cùng chúng
ta, hoãn lại mấy ngày vào thành, đến lúc đó cả đoàn sẽ giúp ngươi xưng
tên, như vậy sẽ nhanh tìm được người!”
Lời còn chưa dứt, giọng
nói thẳng thắn của người khác liền vang lên: “Xem ngươi nói kìa, Mục
tiểu ca còn phải lo lắng cho người mẫu thân đang bệnh nặng ở nhà, chỉ
mong sao có thể sớm tìm được Ca ca, nhanh chóng cùng nhau trở về, sao có thể chờ được? Theo ta thì, không bằng chúng ta cứ cùng hắn vào thành
tìm huynh trưởng, sau đó hãy chuyển hàng hoá, việc kinh doanh này có
chậm trễ hai ngày cũng không có vấn đề gì.”
Những người trong
thương đội đều chất phát hào sảng, dọc trên đường đi, thấy ta và Sơ Ảnh
là hai thư sinh yếu đuối nên chiếu cố rất nhiều, hiện tại sắp đến lúc
chia tay nên tự nhiên cũng có chút không đành lòng.
Ta vội lắc
đầu khước từ: “Mấy vị đại ca đã giúp Mục Khâm rất nhiều, nên ta không
dám tiếp tục làm chậm trễ việc chính của mọi người. Tuy rằng ta không
biết cụ thể thì Ca ca ở dưới trướng của vị tướng quân nào, nhưng có thể
chắc chắn là lúc này hắn đang ở bên trong Nghiệp Thành, chỉ cần ta từng
bước từng bước dò hỏi thì nhất định sẽ tìm được.”
Đổng gia trầm
ngâm một lát rồi lên tiếng nói: “Cũng được, hiện giờ cũng đã đến Nghiệp
Thành, tuy rằng là nơi biên cương nhưng người dân ở đây rất chất phác,
ngươi vào thành cũng sẽ không gặp phải phiền toái gì, khoảng ba hay năm
ngày nữa chúng ta cũng sẽ vào thành, vạn nhất đến lúc đó ngươi vẫn không tìm được Ca ca thì nhớ đến thương buôn Đổng Ký tìm chúng ta.”
Ta vội gật đầu tạ ơn, lại nghe Đổng gia nói: “Ở trong thành, trạm binh có ở khắp nơi. Tướng lĩnh lớn nhỏ tất nhiên sẽ không ít, có điều trước tiên
ngươi nên tìm Phi Long tướng quân Trần Chiêu, nhất định sẽ không sai,
hắn là người có năng lực, phẩm chất lại cao thượng, được mọi người ở Mạc Bắc kính yêu, thanh danh cũng rất cao, cho dù Ca ca của ngươi không
được phân công đến dưới trướng của hắn, nhưng có lẽ hắn cũng biết được
một hai điều.”
Bắc đắc dĩ mà phải giấu đi thân phận của mình, còn bọn họ lại thành tâm cùng quý trọng ta như vậy, ta nhìn hắn, trong lòng mơ hồ có cảm giác xúc động, áy náy, nhưng ta hiểu rõ chuyện tình lần
này rất quan trọng không được chậm trễ lại càng không thể hành động theo cảm tính.
Sau đi đa tạ và chia tay với bọn họ, ta cùng Sơ Ảnh liền phi ngựa tiến vào trong thành.
Nội thành của Nghiệp Thành cũng không lớn, kiến trúc mộc mạc, mang theo
không khí phong tình đậm đà của vùng Trường Thành phía Bắc, ta và Sơ Ảnh xuống ngựa dắt bộ, tuỳ ý vào một cửa tiệm bán bánh nướng của một đại
nương, hỏi nàng vị trí quan phủ của Nghiệp Thành.
Đại nương