
Cô tìm khắp phòng ngủ của mình, cũng không tìm thấy băng vệ sinh, Diệp
Chi thế mới biết, không có xui xẻo nhất, chỉ có xui xẻo hơn…
Thật may là lầu dưới có một cửa hàng 24h, nếu không cô thật đúng là không biết phải làm sao.
Ngày thứ nhất kinh nguyệt của Diệp Chi không ra nhiều, vì vậy cô thay đồ vội vã chạy xuống lầu, mua một lần hơn một trăm đồng tiền băng vệ sinh, lúc này mới giơ túi ny lon lớn lên vội vội vàng vàng chạy về nhà.
Mắt cô cận thị nhẹ, lại gấp gáp, không để ý nên tại chỗ khúc quanh đụng phải một người.
Nhưng người này phản ứng rất nhanh, Diệp Chi mới vừa đụng vào, anh ta liền né sang bên cạnh ngay lập tức, làm cả người Diệp Chi trong nháy mắt mất
trọng tâm, cố gắng chỉ ngã một lần, rốt cuộc vẫn không thể nào ổn định
được cơ thể, tiếp tục ngã thêm một lần nữa.
Diệp Chi thật ra cũng có chút tính trẻ con, nhưng bởi vì mồ côi cha mẹ từ nhỏ, nên bản thân
buộc phải chín chắn, vì vậy đối với người khác luôn có vẻ cứng cỏi, mạnh mẽ, chưa từng xảy ra chuyện mất mặt như vậy.
Cho tới khi té
xuống đất, điều đầu tiên Diệp Chi nghĩ không phải là mình té có đau
không, mà là âm thầm cảm thấy may mắn vì bây giờ là ban đêm, không có
nhiều người nhìn thấy, nếu không thật là rất mất mặt.
“Cô không
sao chứ?” Kỷ Lâm nhìn Diệp Chi giống như một con thỏ nhỏ rơi vào một khe hẹp, xoay trái xoay phải, ra sức giãy giụa, nhưng rốt cuộc vẫn té thẳng xuống đất. Trong lòng nén cười muốn nghẹn đến nội thương, nhưng trên
mặt không lộ ra chút nào, ngược lại nhỏ giọng lịch sự hỏi một câu.
“Không có việc gì.” Diệp Chi cúi đầu buồn buồn trả lời một câu, trong lòng lại thầm nghĩ ‘anh cứ làm bộ như không thấy, giống như chưa từng đụng phải
tôi, tôi sẽ càng không có gì đó.’
“Không có ngã gãy tay gãy chân chứ, có thể đứng dậy không?” Kỷ Lâm đưa tay ra.
Diệp Chi cũng không khách sáo, đặt tay vào tay Kỷ Lâm mượn sức của anh dễ
dàng đứng lên. Dù sao lúc mình mất thể diện cũng bị người này nhìn thấy, bây giờ nắm tay của anh ta đứng lên thì có sao đâu?
“Cám ơn anh” Diệp Chi vỗ vỗ quần đùi, phủi sạch sẽ bụi bậm trên người, cầm túi băng
vệ sinh mới mua nhìn Kỷ Lâm nói một tiếng “cám ơn”.
Lúc cô ngẩng
đầu lên, Kỷ Lâm mới thấy rõ diện mạo của cô, mắt to da trắng, dáng vẻ
xinh đẹp, nhưng mà không hề yểu điệu, ngược lại trông rất chín chắn. Mặc dù còn trẻ, nhưng nhìn một cái cũng biết không phải một nữ sinh viên
mới ra trường.
“Đừng khách sáo.” Kỷ Lâm trả lời một tiếng, thu hồi ánh mắt đánh giá Diệp Chi lại, nhìn cô cười cười.
Diệp Chi đang tới ‘dì cả’, lại bị mất mặt, nên muốn về nhà. Vì vậy nhìn Kỷ
Lâm gật đầu một cái, đi nhanh không khác gì chạy trốn.
Nhưng cả hai lại đi cùng một hướng, vốn Kỷ Lâm đi ở phía trước, bây giờ đổi lại là Diệp Chi đi trước.
Thành phố C là thành phố du lịch, nổi tiếng cả nước, vì vậy đèn điện đường
rất sáng, chiếu sáng đường cái như ban ngày. Hơn nữa Kỷ Lâm lại là lính, mắt rất tốt, đi tới một bước thì thấy được phía sau mông Diệp Chi có
một vệt máu nhỏ.
Lúc Kỷ Lâm thấy vết máu kia, còn tưởng rằng do
anh ta đụng ngã mà Diệp Chi bị rách da chảy máu, nên không chút suy nghĩ mở miệng gọi to, “Này cô…cô gái… cô té ra máu kìa.” Có lẽ vì trước đó
bị té, vẫn còn đang lúng túng. Diệp Chi phản ứng cũng chậm chạp, quay
đầu lại kinh ngạc nói: “Nơi nào té ra máu? Tôi không nhìn thấy.”
Kỷ Lâm tăng bước chân, đuổi kịp Diệp Chi, cười nói với cô : “Cô dĩ nhiên
không nhìn thấy được, bởi vì là ở phía sau, tôi. . . . . .” Lời kế tiếp
anh còn chưa nói hết, thì thấy trên tay Diệp Chi xách theo một túi
ny-lon lớn băng vệ sinh.
Trong đầu Kỷ Lâm ‘oanh’ một tiếng, trong nháy mắt cái gì cũng biết. Diệp Chi thấy anh thật lâu không nói lời
nào, chỉ nhìn chằm chằm bên cạnh mình, cảm thấy chút kỳ quái, theo ánh
mắt của anh nhìn xuống, nhất thời sửng sốt rồi, cũng hiểu anh nói ‘Té ra máu’ là chuyện gì xảy ra ,cũng chính là ‘dì cả’ của mình lọt ra ngoài…
Hai người lơ đãng liếc mắt nhìn nhau, sắc mặt có chút hồng, không khí bỗng
trở nên lúng túng. Cuối cùng Diệp Chi mở miệng trước, lấy túi băng vệ
sinh dấu ra phía sau che lại cái mông, rồi từ từ lui về phía sau, lắp ba lắp bắp nói: “Này, à. . . . . . Gặp lại sau, cám ơn anh.”
“Khụ, không có việc gì, cô đi trước đi, tôi đi mua gói thuốc.” Kỷ Lâm nói xong câu này, xoay chân đi về phía cửa hàng tiện lợi.
Thật ra thì anh cũng không hút thuốc lá, thứ nhất là do cha của anh quản
nghiêm, thứ hai là mẹ anh ngửi thấy mùi thuốc lá thì ho khan, nói như
vậy chỉ là không muốn cho Diệp Chi lúng túng mà thôi.
Mà Diệp Chi hiển nhiên cũng hiểu ý tứ của anh, trong nháy mắt liền quay người sang, che cái mông, xải bước nhanh như chạy trốn.Kỷ Lâm cười khẽ một tiếng
,cô gái kia rất ý tứ. Rồi tiện tay ở của hàng tiện lợi mua một bọc kẹo
cao su, lột một cái nhai, vừa muốn đi về nhà, vừa muốn đến võ đài. Diệp Chi bây giờ đang là nhân viên ở một công ty không lớn, vì vậy công
việc hết sức thanh nhàn, một ngày lượng công việc trên căn bản cũng là
cố định, làm xong là có thể nghỉ. Nhưng Diệp Chi lại chưa từng có nghỉ
sớm, cô không có ý gì khác chỉ là đơn thuần cảm