80s toys - Atari. I still have
Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326345

Bình chọn: 10.00/10/634 lượt.

iều gì khác.

Khóe môi của Tập Bác Niên hiện lên nụ cười mỉa: "Hình như em thật sự không biết tôi là ai?"

Bình thường Mặc Tiểu Tịch không quá để ý đến mấy loại tin tức Tài Chính và

Kinh Tế, cũng rất ít xem TV và tạp chí, hơn nữa vừa mới đi du học từ Nga trở về, nên cô không hề biết anh.

"Anh là ai?"

"Tôi là

Tập Bác Niên, họ và tên của tôi có làm em nhớ đến chuyện gì không, hẳn

là có một chút ấn tượng chứ?" Đôi mắt của Tập Bác Niên chùng xuống, quan sát phản ứng của cô.

Tập Bác Niên!!! Mặc Tiểu Tịch cẩn thận suy nghĩ rồi trả lời anh: "Tôi không có ấn tượng với anh."

"Vậy...Tập Vân Noãn, hẳn là em phải biết nó." Giọng nói của Tập Bác Niên rất nhẹ,

đôi mắt nhìn cô giống như một vũng đầm lầy không thấy đáy, từ từ lạnh

lẽo.

"Tôi cũng không biết." Mặc Tiểu Tịch rất chắc chắn lắc đầu, đôi mắt trong suốt.

Người tên Tập Vân Noãn này hẳn là một cô gái, đều là họ Tập, có quan hệ gì

với anh ta? Tại sao anh ta lại nói hẳn là cô phải biết? Rất nhiều nghi

vấn đặt ra trong lòng cô, làm cho cô cảm giác được, dường như chuyện

không có đơn giản như vậy.

"Hừ..." Tập Bác Niên cười lạnh, người phụ nữ này trợn mắt nói dối thật sự đã đến trình độ lấy giả thay thật,

nếu không phải trước đó đã từng chứng thực, nói không chừng anh thật sự

đã bị cô lừa.

Chính tay hại chết một mạng người, lại còn có thể

che giấu không chê vào đâu được, người đã chết, sự tuyệt vọng của con

bé...ai có thể đến gánh, đôi mắt đang yên tĩnh đột nhiên nổi lên bão

táp.

Người phụ nữ này thật đáng chết, cho dù lộ ra một chút áy

náy cũng được, nhưng cô hoàn toàn phủi sạch, dùng ánh mắt trong veo đến

phủ nhận.

Ánh mắt của anh lúc này, làm cho lòng cô sợ hãi.

"Em trả lời rất tốt, vì để khen thưởng cho sự thành thật của em, tối nay

nhảy thoát y, tôi sẽ nạp thêm nguyên liệu cho em." Khóe môi của Tập Bác

Niên nở nụ cười khát máu, chỉ cần nghĩ đến khuôn mặt của em gái, thì anh không cách nào tha thứ cho cô.

Mặc Tiểu Tịch hoàn toàn không

hiểu gì hết, vẻ mặt của anh rõ ràng nói cho cô biết, câu trả lời vừa rồi đã chọc giận đến anh, anh nói cô thành thật, là nói mát, nhưng cô thật

sự không có nói dối: "Tập Bác Niên đúng không, tôi nghĩ, có phải giữa

chúng ta có chút hiểu lầm gì hay không, anh có thể nói cho tôi biết, đã

xảy ra chuyện gì, có liên quan đến tôi sao?"

Tập Bác Niên đột

nhiên bóp chặt cổ cô, nhưng phút chốc lại buông ra: "Yên tâm đi, tôi sẽ

không để em chết dễ dàng như vậy." Anh muốn từng chút từng chút hành hạ

cô, tiếp nhận nỗi đau đớn gấp trăm ngàn lần so với Vân Noãn.

Nhìn Tập Bác Niên giận dữ bỏ ra khỏi phòng, Mặc Tiểu Tịch không ngừng ho,

nhớ đến dáng vẻ vừa rồi của anh, lòng bàn chân của cô xông lên một chút

ớn lạnh. Ban ngày, sau khi Tập Bác Niên rời đi, Mặc Tiểu Tịch qua loa tắm một trận, sau đó ngồi luôn ở trên giường, dù đói bụng cũng không đi ra ngoài tìm đồ ăn, trong lòng vẫn còn hoảng loạn.

Muốn trốn, nhưng bên ngoài là biển, nhảy xuống biển chỉ làm mồi cho cá mập.

Nghe thấy ngoài cửa có tiếng bước chân, đầu óc cô căng thẳng, tối nay, khẳng định sẽ dài đằng đẵng, cô có một loại dự cảm này.

Sau đó cả tiếng gõ cửa và tiếng bước chân đều không có, chỉ nghe: "Phịch..." Một tiếng thật lớn, cửa phòng bị đá văng ra, bụi gỗ tung bay trong không khí.

"Em đã chuẩn bị tốt chưa?" Bước chân của Tập Bác Niên vững vàng đi đến cạnh giường, lạnh nhạt mở miệng.

"Tôi không nhảy, anh ném tôi xuống biển cho cá mập ăn cũng được, một đao kết liễu cũng được, tóm lại, tôi có chết cũng sẽ không nhảy." Mặc Tiểu Tịch quật cường cúi thấp đầu, cô nghĩ, anh xấu xa, nhưng cũng không đến mức giết người, có lẽ mình có thể tránh được một kiếp.

"Chữ yes kia, là chính miệng em nói." Tập Bác Niên khom lưng kề sát vào cô, anh đã sớm đoán được cô sẽ có chiêu này.

Đôi mắt của Mặc Tiểu Tịch nhấp nháy: "Anh có chứng cớ gì? Tôi có nói yes sao, tôi không nhớ rõ." Cô dám chắc vừa rồi anh không có thời gian để ghi âm lại lời nói của cô.

Tập Bác Niên mỉm cười, lấy điện thoại di động ra rồi ấn xuống và đưa đến trước mặt cô: "Bằng chứng này có đủ không?"

Nhìn tấm hình trong điện thoại, sắc mặt của Mặc Tiểu Tịch trắng bệch, là ảnh nude của cô, anh chụp lúc nào?

"Bỉ ổi, xóa nó cho tôi." Trong tình thế cấp bách, cô nhào tới cướp lấy.

Tập Bác Niên giơ cao điện thoại qua khỏi đỉnh đầu anh, mỉm cười: "Chỉ cần tôi ấn nhẹ một cái, sẽ tung ra toàn thế giới."

"Đừng mà..." Mặc Tiểu Tịch sợ hãi la lên, không dám lộn xộn kéo lấy anh nữa: "Tôi nhảy, tôi nhảy được chưa." Cho một người xem, dù sao so với cho mấy tỷ người xem vẫn tốt hơn.

Sau này tìm cơ hội trộm đi điện thoại của anh, nói vậy, còn có thể gọi điện thoại ra ngoài cầu cứu, cô thầm tính toán trong lòng, ổn định lại tâm trạng.

* * * * *

Sân khấu rất đẹp.

Bây giờ cô đã biết, ban ngày anh nói nạp thêm nguyên liệu là ý gì.

Ở phía dưới đèn pha lê rực rỡ và chói mắt, phủ đầy thuỷ tinh nhỏ vụn, hòa lẫn, giống như những ngôi sao rớt xuống.

Tập Bác Niên ngồi trước xô pha, chân dài tao nhã vắt lên nhau, rót một ly rượu Brandy: "Bắt đầu nhảy đi."

Mặc Tiểu Tịch nuốt nước bọt, hai tay để trước ng