Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327184

Bình chọn: 7.00/10/718 lượt.

i.

Mặc Tiểu Tịch không có mục đích chạy về phía trước, nhìn thấy cửa lớn ở ngay trước mắt, chỉ cần chạy ra, cô sẽ an toàn, cô bất chấp tất cả lao về phía trước.

Trước mắt xuất hiện một bóng đen cao lớn, cô đâm đầu vào, đụng trúng một bờ ngực rắn chắc và ấm áp.

"Cứu mạng...cứu mạng..." Cô không nhìn thấy mặc anh ta, chỉ mơ màng kêu gào, giống như có cảm giác, anh ta chắc chắn sẽ cứu mình.

Ba người đàn ông phía sau chạy lên tới, ông chủ của KTV cũng từ bên trong đi ra.

Ông ta nhìn thấy một người phụ nữ vùi đầu ở trong lòng một người đàn

ông, không nhìn thấy dung mạo của cô, chỉ biết dáng vẻ của cô dường như

rất khó chịu.

Mà người đàn ông bị người phụ nữ kia ôm lấy, ông ta nhận ra, đã dẫn

khách hàng đến đây chơi rất nhiều lần, nhưng anh chưa bao giờ hát, ông

chủ khiêm tốn lên tiếng: "Tập tổng, ở đây xảy ra chuyện gì sao?" Ông ta

nhìn thoáng qua người phụ nữ ghé vào người anh.

"À, không có gì, cô ấy là bạn của tôi, cô ấy uống say, kêu tôi tới đón

cô ấy." Tập Bác Niên cười nhạt nói, vẻ mặt vô cùng tự nhiên, giống như

chuyện xảy ra ở đây chính là như vậy.

Ba người đàn ông kia bắt đầu nóng nảy, thịt đến miệng lại chạy mất, điều này làm sao có thể làm cho bọn họ cam tâm.

"Anh là ai, cô ấy là bạn của chúng tôi, hiện tại cơ thể của cô ấy không

thoải mái, chúng tôi phải đưa cô ấy đi bệnh viện, anh đừng ở đây quấy

rối."

"Đúng, ở đây có rất nhiều người nhìn thấy, chúng tôi đi chung với cô ấy."

"Tiểu Tịch, không phải đầu cô bị choáng sao, chúng tôi dẫn cô đi bệnh viện."

Bọn họ muốn bước lên cướp người, bọn họ có ba người, tại sao phải sợ một mình anh, hôm nay là một ngày tốt, bọn họ sẽ không dễ dàng buông tay.

Tập Bác Niên ôm Mặc Tiểu Tịch né tránh, sau đó nói với mấy vị bạn hữu

trước mặt: "Các người đi trước đi, chơi cho thoả thích, bàn này tôi sẽ

thanh toán, đừng tiết kiệm tiền dùm tôi."

"Tiên sinh, anh đừng chơi xấu, nếu cô ấy có sơ xuất gì, anh chịu trách nhiệm đó."

Tập Bác Niên mặc Tây trang cũng có thể cảm nhận nhiệt độ nóng hổi của

cô, cô bị bỏ thuốc rồi! Thật là, nếu anh không tới, có phải cô bị mấy

thằng tôm tép kia ăn sạch rồi không.

"Tôi chịu trách nhiệm! Cô gái này, tôi muốn dẫn đi, có bản lĩnh, đến cướp đi." Anh ôm cô rồi đẩy cửa đi ra ngoài.

Ba người đàn ông kia đương nhiên sẽ không dừng tay, cũng đi theo ra ngoài, chặn Tập Bác Niên lại ở bên đường.

"Nói thẳng với anh, cô gái này là con mồi của chúng tôi, mau để cô ấy

xuống, chúng tôi có thể tha cho anh một mạng, nếu không, hôm nay anh sẽ

gặp xúi quẩy." Bọn họ có ba người, xung quanh lại không có ai, nói

chuyện vô cùng kiêu ngạo.

Tập Bác Niên nở nụ cười lạnh: "Nghe ra hình như muốn đánh nhau."

"Nếu sợ thì đưa cô ấy cho tôi, sau đó cút đi, kết quả của anh hùng cứu

mỹ nhân rất thê thảm." Bọn họ mỉm cười, dáng vẻ vô cùng đắc ý.

"Mặc dù tôi rất ít khi đánh nhau với người khác, nhưng chưa từng đánh

thua, có thể thử một chút." Tập Bác Niên nói xong, để Mặc Tiểu Tịch

xuống ven đường.

Mấy người đàn ông kia xanh mặt, vốn chỉ muốn doạ anh, không ngờ anh lại

không sợ, kết quả đánh nhau, bất luận thắng hay thua, đều sẽ bị thương.

Nhưng đã như vậy, bọn họ cũng chỉ biết ứng chiến, bằng không có vẻ ba người bọn họ đều sợ một mình anh.

"Có bản lĩnh thì tới con hẻm phía trước đánh, bây giờ hối hận còn kịp."

"Ha ha, tao chỉ sợ đến lúc đó người hối hận chính là tụi bây, nếu không muốn đánh, bây giờ có thể cút đi."

Làm hổ giấy lúc gặp phải lão hổ, kết quả có nghĩ tưởng tượng được.

10 phút sau, trong hẻm nhỏ truyền tới từng tiếng kêu thảm thiết, làm cho người nghe sởn tóc gáy.

Tập Bác Niên sửa lại cổ tay áo có đính kim cương, đi ra đường ôm lấy Mặc Tiểu Tịch, đặt vào trong xe, trên đường đi, thầm nghĩ đưa cô đến bệnh

viện hay khách sạn tốt hơn.

Cuối cùng, vẫn quyết định đi khách sạn.

Được rồi, anh thừa nhận anh có ý nghĩ không chính đáng, nhưng lại không có chút cảm giác hổ thẹn.

"Nóng, nóng..." Mặc Tiểu Tịch kéo quần áo của mình, cả người nóng không

chịu nổi, hơn nữa còn nảy ra một cảm giác khiến cho người ta khó có thể

nói bằng lời, rất muốn được phóng thích, cô biết mình bị bỏ thuốc nên

mới như vậy, nhưng lúc cô kiềm chế tác dụng của thuốc, thật sự rất khó

chịu, thật sự rất khó chịu.

Ý thức cũng từ từ cạn kiệt, không biết mình đang ở đâu, cũng không biết người bên cạnh là ai.

Tập Bác Niên thấy cô muốn cởi áo trong xe, vội vàng đè tay cô lại: "Này, không thể cởi ở đây." Anh cũng không muốn ôm một người như vậy vào

khách sạn.

Tay anh đặt lên cơ thể cô, khiến cho cô cảm thấy vô cùng thoải mái, hơi

thở mang theo mùi nam tính dày đặc, làm cho cô muốn dựa vào gần hơn, cô

kéo tay anh, đặt lên môi, đưa lưỡi liếm, lại dùng mặt cọ xát, sau đó đặt lên người mình.

"Ư..." Cô khẽ rên rỉ, đôi mắt như tơ, cơ thể nặng nề phập phồng, hai

chân xoắn vào nhau, gợi cảm và nóng bỏng đến mức làm cho đàn ông phun

máu mũi.

Tập Bác Niên chưa từng nhìn thấy dáng vẻ lẳng lơ như thế của cô, cơ thể

nhanh chóng nổi lên phản ứng, thiếu chút nữa lái xe không được, anh dùng sức hít thở: "Mặc Tiểu Tịch, em cứ như vậy, tôi sẽ không kiềm chế đ


XtGem Forum catalog