
Tiểu Tịch có cảm giác giống
như đang nằm mơ , cô không biết tại sao mình đồng ý đến đây , có lẽ bởi
vì Hàn Hàn , có lẽ bởi vì lúc cô bị thương , anh đối xử chân thành làm
cho lòng cô có chút dao động , cô không biết , thật sự không biết .
Đến nhà họ Tập , Hàn Hàn đang chơi trên thảm cỏ .
Chuyện này mấy ngày trước , đối với thằng bé , thật sự giống như một giấc ngủ dài .
Nhìn thấy Mặc Tiểu Tịch đến , Hàn Hàn vô cùng vui vẻ : “ Mẹ …khi nào
chúng ta đi siêu thị nữa ạ , ba nói hôm đó Hàn Hàn ngủ quên trên ngựa gỗ , vì thế mẹ ôm Hàn Hàn về có phải vậy không ?”
“ Đúng vậy !” Mặc Tiểu Tịch mỉm cười , nói theo ý của Hàn Hàn : “ Con
nha , có lẽ là hôm đó chơi mệt quá , nên mới ngủ thiếp đi .”
“ Lần sau đi , con không bao giờ ngủ nữa , con muốn đi với ba mẹ .” Hàn Hàn thân thiết dựa vào người cô .
Mặc Tiểu Tịch ôm lấy thằng bé : “ Tốt ! Vậy con phải ngoan ngoãn mới có
thể , bây giờ mẹ chơi chung với con được không ?” Hàn Hàn không bị ảnh
hưởng gì ở vụ bắt cóc , vậy còn gì tốt hơn .
Cuối cùng Hàn Hàn cũng chỉ là một đứa bé hai tuổi , không suy nghĩ nhiều , nghe Mặc Tiểu Tịch muốn chơi với nó , kéo cô lên thảm cỏ chơi tiếp .
Thời tiết hôm nay vô cùng tốt , không khí cũng rất mát mẻ , đẹp giống như sau sau cơn mưa trời lại sáng .
Ninh Hải Thành biết tin con gái ngồi tù , huyết áp lên cao , trong phút
chốc đã sụp đổ , ông ta không ngờ con gái mình sẽ làm như vậy , nếu ông
ta biết , ông ta sẽ không đồng ý .
Cô còn trẻ như vậy , sao có thể ngồi tù .
Ông ta tạm thời buông việc chiến tranh với Tập Bác Niên xuống , toàn tâm toàn ý vùi vào chuyện cứu Ninh Ngữ Yên , mời luật sư tốt nhất thưa kiện cho cô ta .
Cho tới bây giờ , sự kiện bắt cóc này mới nổi hết lên mặt nước , người bên ngoài đều biết rõ .
Cho tới bây giờ , sự kiện bắt cóc này mới nổi hết lên mặt nước , người bên ngoài đều biết rõ .
Công việc quay phim của Thiên Dã cũng sắp kết thucs , sau khi nghe tin
này , lập tức chạy về , anh thật sự không thể tin , xảy ra chuyện lớn
như thế , Mặc Tiểu Tịch lại giữ bí mật .
Anh chạy thẳng từ sân bay đến nhà họ Tập .
Mặc Tiểu Tịch thấy anh đến , trong lòng có chút áy náy , đã từng nói là
sẽ chờ anh quay phim trở về : “ Công việc quay phim bên kia đã kết thúc
rồi sao ?”
“ Mặc Tiểu Tịch , rốt cuộc em muốn giữ bí mật đến bây giờ ?”
“ Hàn Hàn muốn trở về , cho nên em mới về ở chung với thằng bé một thời
gian, em sẽ không ở lại đây luôn .” Mặc Tiểu Tịch tưởng là anh nói
chuyện cô đột nhiên chuyển chỗ .
“ Anh đang nói chuyện bị Ninh Ngữ Yên bắt cóc , đã qua một tuần em vẫn
không nói với anh , rốt cuộc em có xem anh là bạn trai của em không ?”
Thiên Dã rất tức giận , lúc cô sống chết không rõ , anh còn đang yên ổn
ngủ ở khách sạn .
Tập Bác Niên đứng ở cửa , nghe bọn họ nói chuyện . Mặc Tiểu Tịch cười khẽ: "Thật xin lỗi! Nhưng tất cả mọi chuyện đã qua,
bây giờ em rất tốt, sau khi đến bệnh viện rồi xuất viện, em nghĩ anh
đang quay phim, gọi anh đến cũng vô ích, cho nên không nói với anh."
"Sau này không được vậy nữa đó, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều phải cho anh biết đầu tiên, có nghe không?" Thiên Dã nghiêm túc nói.
"Vâng! Tuân lệnh, đừng tức giận nữa." Mặc Tiểu Tịch rất ít khi nhìn thấy anh giận như vậy, chỉ biết ra sức lấy lòng.
Thiên Dã thấy cô như vậy, muốn tức cũng không tức được: "Em định ở đây bao lâu, bây giờ anh diễn xong rồi, theo anh về đi."
"Vậy, vậy Hàn Hàn, có thể thằng bé không muốn đi." Mặc Tiểu Tịch hơi do dự nói.
"Là Hàn Hàn không muốn hay em không muốn." Sắc mặt của Thiên Dã trầm xuống, chuyện anh sợ trong lòng, cuối cùng cũng xảy ra.
Mặc Tiểu Tịch vội nói: "Đương nhiên không phải, em cũng không muốn ở
đây, anh đừng hiểu lầm." Tại sao nói những lời này, cô cảm thấy giống
như mình đang nói dối.
Ở đây, bây giờ mỗi ngày của cô đều trôi qua rất nhanh, tuy biết không
nên, cô và Tập Bác Niên đã kết thúc, nhưng sự dịu dàng và săn sóc gần
đây của anh, khiến cô có chút mê muội.
Đây là lúc nên tỉnh táo lại.
"Được rồi, hôm nay em sẽ rời khỏi đây, nếu Hàn Hàn muốn ở lại, em cũng
sẽ không miễn cưỡng dẫn nó đi, trải qua chuyện lần này, em đã suy nghĩ
rất nhiều, yêu thương Hàn Hàn, không nhất thiết phải giữ thằng bé bên
cạnh, tuy rằng nó còn nhỏ, nhưng nó nên có quyền lựa chọn." Mặc Tiểu
Tịch chân thành nói, trong lòng vô cùng buồn phiền.
Ngoài cửa vang lên tiếng bước chân: "Muốn đoạt hay buông, đều là em nói, Mặc Tiểu Tịch, em đúng là biết tự bào chữa."
Mặc Tiểu Tịch và Thiên Dã quay đầu lại, nhìn thấy Tập Bác Niên từ bên ngoài bước vào, anh tới đây bao lâu rồi.
"Tại sao anh ở ngoài nghe lén chúng tôi nói chuyện?" Mặc Tiểu Tịch không vui nói, trong nội lòng có chút chột dạ.
"Tại sao lại nói là nghe lén, đây là nhà của tôi, tôi tan làm, đi qua
chỗ này, vậy cũng gọi là nghe lén?" Tập Bác Niên lạnh lùng giễu cợt nói, từ giây phút nghe cô muốn rời khỏi đây, tim của anh lập tức lạnh xuống, hoàn toàn lạnh xuống.
Mặc Tiểu Tịch liếm môi: "Đây là tôi không đúng, không nên nói chuyện lớn tiếng ở nhà anh, tôi muốn hỏi Hàn Hàn một số chuyện, hy vọng anh không
ngăn cản."
"Hỏi g