Old school Swatch Watches
Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Đoạt Vợ Cô Gái Yêu Phải Em Rồi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326575

Bình chọn: 7.00/10/657 lượt.

hủ nhận sự thật.

"Em muốn sinh ra sao?" Thiên Dã nghiêng mặt sang, bình tĩnh nhìn cô: "Anh muốn biết suy nghĩ thật sự trong lòng em."

Mặc Tiểu Tịch im lặng một lúc, vẫn quyết định nói cho anh biết suy nghĩ thật sự của mình: "Đúng, em muốn sinh ra."

"Vậy hẳn là em biết Ninh Ngữ Yên cũng mang thai, nếu em sinh đứa bé ra, cuộc đời của em sẽ hoàn toàn bị phá huỷ, em thật sự muốn sống khổ sở như vậy sao, em biết rõ Tập Bác Niên không thật lòng yêu em, anh ta chỉ đang

bỡn cợt em, Mặc Tiểu Tịch, em không thể sinh đứa bé này ra." Tâm trạng

của Thiên Dã có chút xúc động.

Từ lúc biết cô mang thai, anh không thể bình tĩnh được nữa.

"Cuộc đời?" Mặc Tiểu Tịch đột nhiên bật cười, giống như nghe được truyện cười vui nhất thế giới, bởi vì đã sớm không còn, đã sớm bì huỷ hoại.

"Đừng lo lắng cho em, những chuyện sau này, em đã có tính toán, bây giờ em chỉ muốn biết chân tướng của sự việc."

"Em muốn làm thế nào?" Thiên Dã vội vàng truy hỏi.

Bây giờ cô thật sự cần có một người nào đó giúp đỡ cô, suy nghĩ lại một

chút, Mặc Tiểu Tịch lấy sợi dây chuyền từ trong túi ra: "Anh còn nhớ vật này không?"

"Là sợi mà em đã đánh mất sao?" Lúc ấy cô buồn bã rất lâu, cho nên cũng khắc sâu vào trong trí nhớ của anh.

"Không sai, anh có biết anh tìm thấy nó ở đâu không? Là ở trong ngăn kéo của em gái Tập Bác Niên, anh nói có kỳ lạ hay không?"

"Em không nhìn lầm chứ, đồ trang sức này không phải chỉ có một."

"Em tuyệt đối sẽ không nhìn lầm." Mặc Tiểu Tịch trả lời khẳng định, cuộn

sợi dây truyền đến phần đáy: "Anh xem, đây là ba của em kêu người đặc

biệt khắc lên, trên thế giới này, chỉ có một sợi này.

Thiên Dã

ngạc nhiên không thôi: "Điều này cũng thật kỳ lạ, mà anh tin, trong đây

nhất định có nguyên nhân, anh sẽ giúp em đi thăm dò."

"Ừ." Mặc Tiểu Tịch gật đầu, người bây giờ cô có thể tin tưởng, cũng chỉ có một mình anh.

Đánh golf xong, Thiên Dã nhận được điện thoại của người đai diện, nên phải

đi trước, còn lại đoàn người đi tới phòng ăn ăn trưa, lúc tất cả đều

ngồi xuống, Mặc Tiểu Tịch phát hiện, cô ngồi bên cạnh người nào cũng

không được.

Không thể ngồi bên cạnh Tập Bác Niên, càng không thể

ngồi bên cạnh Nguỵ Thu Hàn, ngồi bên cạnh Thiên Dã, sẽ làm cho anh gặp

phiền toái.

Những ánh mắt và bàn luận xung quanh sắp ăn tươi nuốt sống cô.

"Thứ hồ ly tinh như vậy, sớm hay muộn gì cũng gặp báo ứng, bây giờ, không

phải linh nghiệm rồi sao, có người đàn ông nào lại muốn thứ đàn bà như

vậy."

"Ở đây ngồi có cặp, cô ta là đồ dư thừa, ngồi ở đâu cũng đều là chuyện cười."

"Nhìn thật đáng thương, nhưng cái này gọi là gieo gió gặt bão."

Trên mặt của Ninh Ngữ Yên và Thích Tân Nhã hiện lên nụ cươôi, Nguỵ Thu Hàn mím môi, rũ mắt xuống.

Sắc mặt của Tập Bác Niên càng ngày càng tối xuống: "Không muốn ngồi xuống thì trở lại xe trước đi." Editor: Lost In Love

Beta: pekoi2299

Anh đột nhiên không muốn nhìn thấy bộ dạng thê lương như vậy của cô, cảm giác buồn phiền sắp nổ tung trong ngực anh.

Mặc Tiểu Tịch dùng sức hít sâu vào một hơi, nín thở, xoay người rời đi, cô

đang rất cố gắng đứng thẳng lưng, không quan tâm đến những tin đồn tàn

nhẫn này.

Nhưng trong lòng lại vô cùng khó chịu.

Trên đường về, Ninh Ngữ Yên không ngừng nói chuyện đứa bé với Tập Bác Niên, sau này tên là gì, ở phòng nào, đi nhà trẻ nào.

Mặc Tiểu Tịch nhìn ra ngoài cửa sổ, từ đầu đến cuối vẫn duy trì một động tác.

Nếu cô có thể làm không khí, cô muốn biến mình trở nên trong suốt, sau đó từ từ tan mất.

Vừa vào phòng, Mặc Tiểu Tịch ngồi xuống ghế sofa, chống đỡ được đến giờ, đã là cực hạn của cô.

Từ từ nằm xuống ghế, nước mắt không kiềm được chảy xuống.

Trước mắt cô là một mảng màu đen, không gian vô cùng yên tĩnh, cô đơn và lạnh lẽo tràn ra.

Cửa mở.

Tập Bác Niên vừa bước vào thì nhìn thấy cảnh này, nước mắt của cô giống như hoá thành một mũi dao, xẹt qua trái tim anh, làm cho anh không khỏi

nghẹt thở.

Dường như ý thức được anh vào phòng, Mặc Tiểu Tịch vội vàng giơ tay lên che mặt, không cho anh nhìn thêm nữa, khóc cho ai nhìn cũng không sao, chỉ có anh là không được, đây là tự tôn nghiêm còn sót

lại của cô.

"Cả ngày không ăn gì, có đói bụng không?" Tập Bác Niên tao nhã cúi người, giọng nói có chút dịu dàng.

"Không đói, tôi mệt rồi, chỉ muốn ngủ, mời anh ra ngoài." Mặc Tiểu Tịch lập

tức trả lời anh, trong sự mệt mỏi lộ ra chút bực dọc.

Đôi lông

mày của Tập Bác Niên cau lại, sự giận dữ tràn ngập trong mắt anh:"Mặc

Tiểu Tịch, thái độ của em là sao, đừng nghĩ rằng em bây giờ rất thảm,

rất đáng thương, đã theo ý của tôi, đây đều là trừng phạt đúng tội của

em." Cô có gì oan ức, người thật sự đáng thương, là em gái của anh.

Cơ thể của Mặc Tiểu Tịch đột nhiên cứng đờ, ngồi dậy, bình tĩnh nhìn anh, trên mặt vẫn còn vương nước mắt chưa khô.

Cô mỉm cười:"Tập Bác Niên, chỉ mong anh mãi mãi đừng hối hận, ngày hôm nay tôi nói cho anh biết, anh tốt nhất nên giết tôi đi, đừng để tôi có cơ

hội sống sót, nếu không, cả đời này tôi sẽ mãi mãi hận anh, mãi

mãi...hận anh."

Giọng nói vô cùng bình tĩnh, giống như một hồ

nước màu đen, lộ ra sự tuyệt vọng, nếu