
chuyện này trên điện thoại với tên
điên đó.
Tập Bác Niên nhìn chằm chằm vào điện thoại, muốn cách điện thoại bóp chết cô.
Đột nhiên, anh đứng lên, mặc áo khoác vào, sắc mặt của anh đen thui,
giống như một cơn gió chạy ra khỏi văn phòng, từ trước đến nay anh đều
tao nhã trầm tĩnh, bây giờ lại như một cơn bão táp.
20 phút sau.
"Leng Keng, leng keng..."
Mặc Tiểu Tịch đang im lặng coi kịch bản, nghe có người ấn chuông cửa,
cảm thấy quái lạ, sao Thiên Dã lại về giờ này, cô đi qua mở cửa.
Vừa nhìn thấy người ngoài cửa, cô vội vàng đóng lại.
Tập Bác Niên nhanh tay lẹ mắt chen cánh tay vào cửa, ngăn cô đóng cửa lại: "Sao? Nhìn thấy tôi sợ vậy à?"
"Đúng, ban ngày cũng có thể nhìn thấy quỷ, anh nói có sợ không?" Mặc
Tiểu Tịch mặc kệ anh có đau hay không, dùng sức đè cửa lại, kẹp lấy cánh tay anh.
"Này...này...đau quá, cánh tay của tôi sắp gãy rồi, người phụ nữ nhẫn
tâm này, tốt xấu gì chúng ta cũng từng sinh một đứa con." Tập Bác Niên
cố ý không rút ra, muốn xem cô có quan tâm tới anh không.
"Cho đau chết luôn, rút tay ra ngoài cho tôi, không thì tôi sẽ kẹp cho
gãy luôn." Mặc Tiểu Tịch uy hiếp nói, trong lòng có chút nghi ngờ, là
sức lực của cô lớn ra, hay sức lực của anh đã kém đi?
Tập Bác Niên hét to: "Gãy rồi, thật sự sắp gãy rồi, tôi mà trở thành tàn phế thì em phải nuôi tôi." Anh cố ý hét to hơn, làm bộ giống như rất
đau đớn.
Mặc Tiểu Tịch chán nãn buông cửa ra: "Rốt cuộc anh muốn gì? Tập Bác Niên, anh là kẻ vô lại nhất trên đời này."
Anh nghênh ngang đi vào, Mặc Tiểu Tịch đóng cửa lại, khuôn mặt vô cùng
lạnh lùng, nhìn anh giống như muốn xé nát thành trăm mảnh.
"Hoàn cảnh không tồi, nhưng hơi nhỏ." Tập Bác Niên sẽ không thừa nhận
chỗ này của Thiên Dã tốt hơn nhà họ Tập, anh cảm giác được ở đây rất đặc biệt.
"Đúng, đúng, một cái miếu nhỏ giống thế này, không chứa nổi một vị Phật
tôn lớn như anh, tham quan xong rồi, mời anh đi ra ngoài." Mặc Tiểu Tịch giễu cợt nói.
Tập Bác Niên không đếm xỉa tới lời nói của cô, tiếp tục nhìn đông, nhìn
tây, anh đi tới gần tấm hình của Thiên Dã ở trước mặt: "Một người đàn
ông, treo nhiều hình như vậy trong nhà làm gì, còn nữa, không biết em
lên giường với cậu ta, có cảm giác đồng tính luyến ái không, các người
có thể làm chị em."
Ý muốn nói, Thiên Dã là một người ẻo lả.
Mặc Tiểu Tịch mệt mỏi thở ra: "Anh đừng trẻ con như vậy được không, công kích Thiên Dã rất vui sao? Anh ấy được công nhận là một người đàn ông
đẹp trai, nhưng còn anh, đem so sánh với anh ấy thì khó coi giống như
một con cóc."
Không phải chỉ là công kích người thân của nhau sao, cô cũng làm được.
"Cái gì, cái gì?" Tập Bác Niên chỉ vào mặt mình, bước tới gần cô: "Em
nhìn kỹ xem, tôi có chỗ nào giống con cóc, một người đàn ông đẹp trai
cao quý như thế này, em lại dám đánh giá vậy sao?" Tuy rằng biết cô có ý kích thích anh, anh vẫn vô cùng tức giận.
Anh bước từng bước tới gần, cô lùi về phía sau, không sợ chết nói: "Nhìn kỹ lại, thật ra còn khó coi hơn một con cóc." Editor: Lost In Love
Tập Bác Niên ép cô vào góc tường, vây cô ở trong lòng: "Tôi nghi ngờ có
phải ánh mắt của em có vấn đề không, miệng còn nói rất lợi hại, phải dạy dỗ tốt lại một chút mới được." Anh nhìn chằm chằm vào mặt cô, vô cùng
nguy hiểm nói.
Mặc Tiểu Tịch quay đầu: "Tập Bác Niên, đừng ở đây làm càn với tôi, chỗ
này là nhà của Thiên Dã, mọi nơi đều có camera nhỏ, nếu anh dám ở đây
làm càn với tôi, tôi sẽ mang băng thu hình gửi qua bưu điện cho vợ anh,
đến lúc đó đừng trách tôi."
Thực ra cô chỉ nói bậy bạ thôi, ở đây làm gì có camera, cô chỉ đang hù doạ anh.
Tập Bác Niên cũng không phải thằng ngốc, ngôi sao lớn đặt camera nhỏ
trong nhà, ngộ nhỡ bị phóng viên ăn cắp, đây không phải là biến khéo
thành vụng sao, sẽ không có người ngu ngốc như vậy.
"Thật sao? Tốt lắm, chúng ta diễn một đoạn tình cảm mãnh liệt đi, ban
ngày ban mặt ở trong nhà người khác, có vẻ như càng thêm kích thích..."
Muốn hù doạ anh, không có cửa đâu!
Anh đè cô lên tường, giở thủ đoạn quen thuộc, vốn chỉ muốn đùa một chút, vừa chạm vào cơ thể cô thì lập tức bốc cháy.
"Tập Bác Niên, anh dừng tay lại cho tôi, anh dám động tay động chân với
tôi, tôi sẽ giết anh." Mặc Tiểu Tịch ra sức chống cự, sao có thể để
người đàn ông này muốn làm gì thì làm, cô né tránh môi của anh, không để anh hôn, bây giờ, cô sẽ không ngu muội để anh đạt được.
"Vậy thì giết xem, tôi chờ." Tập Bác Niên xé đi nút áo của cô, vân vê
hai khối đẫy đà của cô, tuy đã sinh con, nhưng vẫn mềm mại như cũ.
"A..." Mặc Tiểu Tịch hét chói tai, dùng chân đá: "Dừng tay, dừng tay..."
Tập Bác Niên không chỉ không ngừng, ngược lại còn đẩy áo lót của cô lên cao, cúi đầu ngậm lấy quả anh đào phía trên.
Mặc Tiểu Tịch vô cùng xấu hổ và tức giận: "Tên khốn nạn này, đứng lên,
đứng lên." Đầu lưỡi của anh ma sát đến chỗ nào thì chỗ đó tuôn ra từng
trận khoái cảm, suy nghĩ vừa muốn tiếp tục, vừa không muốn để cho anh
đắc ý, chen lấn trong đầu cô.
Hơi thở của Tập Bác Niên trở nên nặng nề, chỗ nào đó căng lên dữ dội,
"Cơn ghiền" lại bộc phát, mà "Heroin" lại để trước mặt