XtGem Forum catalog
Độc Chiếm

Độc Chiếm

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323143

Bình chọn: 7.5.00/10/314 lượt.

n sang mông lung đến khó

tả. Xa xăm, xa hơn cả cái tuổi 21 mà cậu đang trải qua. Có lẽ đây sẽ là

lần bốc đồng trong cuộc đời. Cát Vũ vứt điếu thuốc xuống chân. Cậu di

cho tàn đỏ tắt ngúm rồi quay sang Nhân Mĩ vuốt tóc cô:

- Tại sao lúc nào em cũng không chịu nghe lời tôi?

Nhân Mĩ nhìn Cát Vũ khó hiểu. Anh ấy đang định làm gì? Cô không trả lời câu hỏi này.

Cát Vũ tiếp tục mỉm cười trìu mến. Hiếm khi cậu phải dùng nụ cười này và cậu biết nó chỉ dành cho nhân Mĩ mà thôi. Cát Vũ hạ thấp giọng:

- Nếu ngay từ ngày xưa em chịu nghe lời tôi thì tôi đã không dày vò em như vậy.

Nhân Mĩ không biết Cát Vũ có ý gì nhưng cô cũng đáp lại lời của anh:

- Em là đóa hoa dã quỳ. Chẳng phải anh đã nói thế còn gì.

Cát Vũ lại mỉm cười:

- Phải rồi. Vậy bây giờ nghe lời tôi một lần này nhé. Em chạy đi.

Nhân Mĩ hoảng hốt nắm chặt lấy cánh tay Cát Vũ:

- Còn anh?

Cát Vũ nghiêng đầu:

- Tôi rất vui khi em lo cho tôi. Nhưng trò chơi này cần một người ở lại chơi.

- Không được. Em không đi đâu hết.

Câu nói cảu Nhân Mĩ vừa kịp nói xong thì mấy thằng mặt tối xầm đã xông

lên. Cát Vũ nhảy ra. Chí ít thì dạo đầu cậu có thể cầm cự được. Cậu gào

ra phía Nhân Mĩ trong khi cô đang hoảng loạn hét lên:

- Chạy đi. Kiên sẽ đón em ngay thôi. Bảo cậu ấy chạy càng xa càng tốt.

Nhân Mĩ nước mắt nhạt nhòa không biết làm gì ngoài lắc đầu và nói một câu:

- Đừng đuổi em, đừng đuổi em.

Hơn 10 thằng trâu đầu vào đối phó với một mình Cát Vũ. Cậu đã thấy duối

sức rồi. Trong khoảnh khắc thấm mệt ấy thì một tên đạp vào lưng cậu

khiến cậu ngã nhào xuống. Rồi như chỉ đợi có thế tất cả cùng chạy vào

đạp tới tấp vào con người đang chống cự bên dưới.. Cậu ta không ngừng

hét lên trong đau đớn:

- Nếu không chạy nhanh thì tôi sẽ đánh em còn đau hơn thế này.

Nhân Mĩ đứng bên ngoài hét lên. Cô không để ý đến lời đe dọa cua Cát Vũ.

- Đừng đánh anh ấy nữa.

Rồi một tên cao to đi đến khóa tay cô lại. Nhân Mĩ giãy giụa:

- Làm gì? Các người làm gì thế?

Cát Vũ nhìn tên đang khóa tay Nhân Mĩ thì cậu lấy hết sức bình sinh đứng dậy và cô gắng chạy đến cứu cô. Nhưng đi chưa được nửa bước đã bị bọn

chúng lôi lại và đập tới tấp. Ánh mắt chỉ còn lại ngọn lửa là đang bùng

cháy và một tảng băng tách biệt nhau - một ánh mắt đặc biệt và đầy phức

tạp.

- Lũ chó má. Thả cô ấy ra.

Nhân Mĩ bị lôi đến gần một một người. Hắn đứng cạnh chiếc Maybach ấy.

Khuôn mặt dự tợn nhưng lại rất hờ hững trước cảnh tượng đang diễn ra.

Nhân Mĩ có thể lờ mờ đoán được hắn là ai.

Liêu Tuấn khẽ nâng cằm người con gái đang đứng trước mặt mình. Ánh mắt

kiên cường khiến hắn càng cảm thấy thích thú. Quả là một cô gái xinh

đẹp. Vẻ sắc sảo này khiến cho bao nhiêu kẻ phải điên đảo đây? Đã lâu lắm rồi hắn không nhìn thấy một người con gái thú vị như thế này. Đúng là

hôm nay động thủ cũng đáng lắm.

- Cô em rất có sức hút.

Câu nói này khiến Nhân Mĩ cảm thấy ghê tởm. Và cả bàn tay của hắn nữa.

Cô muốn chạy về nhà tắm rửa lại. Cô cảm thấy rất rất bẩn. Nhưng Nhân Mĩ

cũng cụp mắt xuống rồi nói lí nhí:

- Xin ông! xin ông tha cho anh ấy. Tôi mới là người phải chịu phạt.

- Ô?

Nhân Mĩ vội vàng quỳ xuống cầu xin:

- Xin ông đấy!

Liêu Tuấn nhìn Cát Vũ đang chống chọi với bọn đàn em của hắn. Có vẻ như là Cát vũ không hề có ý khắc phục.

- Được!

Nhân Mĩ ngẩng mặt lên vui mừng.

- Cảm ơn! Cảm ơn ông.

Cô không ngờ xã hội đen lại tốt bụng như vậy. Trong lòng thầm cảm kích

con người này. Cô thấy hắn ta đã ra lệnh cho bọn đàn em rút. Cát Vũ nằm

bẹp dí ở dưới nền đất. Khuôn mặt đầy những dấu ấn của cuộc trả thù, nhìn rất thảm hại. Cô đang định đứng dậy nhưng lại thấy có điều gì đó không

lành. Quay người lại thì thấy có một tên đang cần chiếc dao Thái Lan đi

tới. Nhân Mĩ mở to đôi mắt hốt hoảng. Cô luống cuống không làm được gì.

Chỉ kịp hét lên:

- Không!

Con dao được tên ******** đó dùng lực và cắm phập vào phần bụng Cát Vũ.

Chất nhầy màu đỏ thẫm bắt đầu loang lổ cả một mảng áo của cậu. Cơn đau

buốt càng mạnh hơn khi hắn rút dao ra. Máu càng chảy dồn dập hơn và Cát

vũ cảm thấy rất mơ hồ. Chỉ kịp nhìn thấy hình ảnh Nhân Mĩ đang cố gắng

chạy đến bên cậu. Nhưng sức lực cậu không cho phép nhìn thấy cô ấy chạy

đến bên mình một cách trọn vẹn. Một màu đen tối xuất hiện như nhốt cậu

vào không gian địa ngục tối tăm. Có lẽ tất cả sẽ hết từ đây. Cát Vũ biết rằng mình có thể sẽ không nghe thấy tiếng nói của Nhân Mĩ, có thể không được nhìn thấy ánh mắt kiên cường của cô ấy nữa rồi. Còn cả những ước

mơ trng tương lai nữa. Sẽ không có những bộ màu vẽ bên những đứa con

xinh xắn, hồng hào. Sẽ không có nụ cười viên mãn của Nhân Mĩ trên môi

khi cô ấy làm xong bữa ăn, sẽ không có cô ấy giục cậu đi ngủ mỗi khi

thức muộn. Sẽ không được hát và hôn vào trán cô ấy mỗi tối đi ngủ. Tất

cả sẽ hết chỉ trong mấy phút ngắn ngủi nữa thôi. Có lẽ đây là cái giá

phải trả cho những năm tháng cậu đã dày vò cô ấy. Thôi được, cậu chấp

nhận. chỉ cần cô ấy được sống vui, được hạnh phúc thì cậu cũng sẽ chấp

nhận. Có lẽ cậu chết đi sẽ là một giải thoát cho cô ấy. Nhưng thâm tâm

cậu chỉ muốn nói một điều thôi:

- Ng