
cười như trước, tựa hồ hoàn toàn không nghe
thấy âm thanh xung quanh, trong đôi con ngươi trong suốt kia chỉ có ta.
Bị một người nhìn như thế, nhìn chăm chú vào mình, tựa hồ như ở đây hắn
chỉ nhìn thấy ta.
Rõ ràng bất quá là gặp mặt một lần, ta lại bởi vì hắn đơn thuần,
ngây thơ không nhiễm bất cứ một loại hạt bụi nào, mà đối với hắn tâm
sinh thương tiếc. “Vương thượng, người hôm nay như thế nào lại cũng mời tiểu thất
tới?” Vương hậu đứng bên cạnh vương thượng hỏi, không chút dấu diếm sự
khinh miệt của nàng
“Hôm nay là ngày mọi người cùng nhau vui vẻ, náo nhiệt, nàng không
thấy là thất nhi thực đáng yêu sao?” Vương thượng cười nói, chính là ánh mắt nhìn Cơ Lưu Ẩn rõ ràng là một loại sủng nịch.
Tuy rằng bất quá chỉ là một cái chớp mắt, nhưng ta lại nhìn ra điều đó.
Chẳng lẽ lời đồn có sự nhầm lẫn?
Vương thượng không phải là vì chán ghét Cơ Lưu Ẩn, mới làm cho hắn một mình sống ở ngoài cung sao ?
Lời vừa nói ra, các đại thần đương nhiên cực lực phụ họa “Vương thượng nói rất đúng.”
Vương thượng cười to, mọi người cũng bồi cười, chỉ có Cơ Lưu Ẩn ngây ngốc không biết đã xảy ra chuyện gì, chính là đang chờ đợi đáp án của
ta.
Ta cơ hồ có thể cảm giác được tầm mắt mọi người đều tập trung đến
trên người của ta, giống như ta thành nhân vật chính trên vũ đài vậy, mà người chung quanh hoàn toàn là người xem, đều là một bộ dáng xem kịch
vui.
Kể từ đó, ta tựa hồ không cần biểu hiện như thế nào liền đã có tiếng.
Chính là Hạ Diệp tựa hồ cũng không thích, vốn là sắc mặt đang vui
mừng, giờ lại mang theo vài phần khó chịu, mà đại phu nhân bên cạnh hắn, sắc mặt rõ ràng là vui sướng khi thấy người gặp họa.
Ta không nhìn ánh mắt của mọi người, vẻ mặt lạnh nhạt, hoàn toàn không thèm để ý.
Ta nghĩ giờ phút này trong một khắc, ta rất giống thiên kim đại tiểu thư.
Hạ tam tiểu thư danh hào vốn là đủ vang dội, ta cũng không cần lại làm cho vang thêm một chút nữa.
Chính là ta không rõ, Cơ Lưu Ẩn vì sao sẽ lại nhớ kỹ ta? Rõ ràng
chúng ta không phải chỉ là như hai người xa lạ gặp thoáng qua mà thôi
hay sao?
Lúc này, một giọng nói mang theo vài phần mị hoặc vang lên, phân tán lực chú ý của mọi người “Bổn vương nghe danh Khúc tiểu thư tinh thông
vũ đạo, chẳng biết có được hay không hãnh diện xem nàng biểu diễn một
chút.”
Ta ngước mắt nhìn lên, lại gặp được đôi con ngươi cười như không
cười của hắn, giống như ánh trăng lóe sáng, lại như đêm tối thâm thúy,
làm người ta nhìn không thấu.
Là hắn đang giúp ta sao? Chính là ta cũng sẽ không bởi vậy mà cảm kích hắn.
Loại nam nhân nguy hiểm này đương nhiên là cách càng xa càng tốt, ta cũng không phải là dạng nữ nhân vì hắn mặc dù phải như thiêu thân lao
đầu vào lửa cũng vui vẻ chịu đựng.
Chi nữ của Khúc Thương Chi – Khúc Nhược Vân giờ phút này dĩ nhiên là mặt cười ửng đỏ, vốn là khuôn mặt tuyệt mỹ giờ phút này lại như hoa nở
mùa xuân nở rộ, dù là đều là nữ tử nhưng ta cũng tránh không được một
trận than nhẹ.
Giang sơn vô hạn, mỹ nữ xinh đẹp mỹ miều, trách không được thiên hạ này có nhiều nam tử vì hai thứ này mà hao hết tâm tư.
Nay Đông Hải Quốc định vì tuyển phi, vương thượng tất nhiên sẽ là
không có ý kiến gì, cái ý nghĩ này làm cho các thiên kim tiểu thư lại
nóng lòng muốn ở trước mặt mọi người trổ nghệ tài hoa.
Vì thế bây giờ bắt đầu tài nghệ biểu diễn, nhất định là đẹp như mây. Người đầu tiên trổ tài nghệ, tất nhiên là danh hiệu đệ nhất mỹ nhân
của Đông Hải Quốc – Khúc Nhược Vân, nàng thướt tha vấn vít đi tới trung
tâm, bỏ xiêm y dầy ở bên ngoài xuống, bên trong nghiễm nhiên là một kiện y vũ mỏng manh, xem ra là sớm đã có chuẩn bị.
Tiếng sáo trúc vang lên, bay bay trong gió lượn lờ, mà trong sân nữ tử cũng chậm rãi múa.
Nàng mặc vẫn là quần áo hồng y, quyến rũ mà xinh đẹp, tựa hồ tranh
huy một chút màu đỏ cùng với Cơ Lưu Tiêu, mà ý cười trên khóe miệng Cơ
Lưu Tiêu cũng là càng ngày càng đậm, làm như trào phúng, lại giống như
nghiền ngẫm.
Ta có thể cảm giác được Khúc Nhược Vân thích hắn, mặc đồ màu đỏ cũng là cố ý.
Ta cũng là người cùng mặc đồ màu đỏ, giờ phút này chắc chắn đã trở thành đối tượng để người khác nghiền ngẫm đem ra so sánh.
Hạ gia có thật là cố ý để cho người khác biết rắp tâm của bọn họ không? Hay chẳng qua chỉ là cố ý cùng Khúc gia tranh đoạt?
Điệu múa của nàng hết sức xinh đẹp, cũng hết sức quyến rũ, đem sự
mềm mại nên có của nữ tử bày ra vô cùng nhuần nhuyễn, tựa hồ như là đóa
mẫu đơn nở rộ, xinh đẹp, ung dung, mặc dù là hiến vũ, cũng múa như vậy
kiêu ngạo.
Múa xong một điệu, mọi người ở dưới đều một mảnh là ngạc nhiên, thật lâu sau mới có lưa thưa tiếng vỗ tay.
Là do múa rất tốt, hay vẫn là múa quá kém?
Ta cuối cùng cảm thấy biểu tình của mọi người thật là quái dị.
Chính là ta còn chưa kịp nghĩ nhiều, Cơ Lưu Tiêu đối diện dĩ nhiên
đứng lên, nhìn vẻ mặt đỏ bừng của Khúc Nhược Vân, thần thái có chút ngả
ngớn, tựa hồ hoàn toàn không để ý nơi này là công chúng.
“Khúc tiểu thư thích ta sao?” Hắn hỏi trực tiếp mà lớn mật, mà giai
nhân đối diện kia đã sớm thẹn thùng, chính là vẫn đứng ở tại chỗ, như
đóa mẫu đơn