Teya Salat
Đôi Điều Về Anh

Đôi Điều Về Anh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322853

Bình chọn: 8.00/10/285 lượt.

iệc này đang trở nên lố bịch. Ông biết đấy, tôi cũng có quyền chứ.”

Cameron hướng về phía viên cảnh sát đang gác ở cửa phòng cô, chờ đợi câu trả lời.

Viên cảnh sát trả gật đầu ra điều thông cảm. “Tôi biết, thưa bà, tôi thành thật xin lỗi, nhưng tôi chỉ đang làm theo lệnh thôi.”

Có thể do Cameron bực bội vì bị nhốt trong phòng suốt năm tiếng đồng hồ rồi - nhưng cô thề sẽ bóp cổ cậu bé này nếu nó còn gọi cô là “quý bà” một lần nữa. Cô mới gần ba mươi tuổi, không phải sáu mươi nhé! Mặc dù có thể cô cũng đã đánh mất cái quyền được gọi là “quý cô” khi bắt đầu xem những nhân viên cảnh sát độ tuổi hai mươi là những thằng bé.

Nhận thấy rằng việc bóp cổ một nhân viên cảnh sát có lẽ không phải là cách tốt nhất để ra khỏi đây trong khi có thể có hàng tá cảnh sát đang đứng ngay ngoài cửa phòng. Cameron cũng không dám chắc được, bởi vì ngay cả nhìn ra hành lang cũng không được phép, nói gì đến việc bước chân ra ngoài kia, cô liền thử một cách khác. Tên cảnh sát này rõ ràng là răm rắp làm theo người có quyền hành, may ra cô có thể lợi dụng được điều này.

“Nghe này, lẽ ra tôi nên nói điều này sớm hơn, nhưng tôi là cố vấn cho luật sư Mỹ. Tôi làm việc ở văn phòng Chicago…”

“Nếu sống ở Chicago thì bà qua đêm ở khách sạn làm gì?” Viên cảnh sát ngắt lời cô.

“Tôi đang sửa lại nền nhà bằng gỗ. Vấn đề là…”

“Ồ thế à?” Anh ta có vẻ rất quan tâm tới vấn đề này. “Tôi đang muốn tìm người sửa sang lại phòng tắm đây. Những người chủ cũ dùng đá hoa đen trắng rất ngớ ngẩn còn những đồ đạc thì toàn màu vàng và cả căn phòng trông như của một kẻ ăn chơi vậy. Bà có thể chỉ cho tôi làm sao mà tìm được một chủ thầu nhận làm việc nhỏ này không?”

Cameron hếch đầu lên. “Anh đang cố gắng đánh lạc hướng tôi bằng những câu hỏi hay là vì anh có niềm đam mê khác thường với việc sửa nhà?”

“Có thể là lí do thứ nhất. Tôi thấy bà sắp trở nên khó tính.”

Cameron phải nín cười. Viên cảnh sát có lẽ không ngây thơ như cô nghĩ.

“Vấn đề là thế này, anh không thể giữ tôi ở đây nếu tôi không muốn, đặc biệt là khi tôi đã đưa lời khai cho thám tử Slonsky rồi. Anh biết điều đó và quan trọng là tôi cũng biết điều đó. Rõ ràng đã có chuyện gì bất thường trong cuộc điều tra này. Mặc dù tôi sẵn lòng hợp tác và cũng làm theo ý các anh một cách nhã nhặn với tư cách là một người trong nghề nhưng tôi cần vài câu trả lời nếu các anh muốn tôi tiếp tục chờ ở đây. Nếu anh không phải là người có thể trả lời những câu hỏi của tôi thì cũng không có vấn đề gì, nhưng nếu anh đi gọi Slonsky hoặc bất kì người nào mà có thể trả lời cho tôi đến đây thì tôi rất cảm kích anh.”

Viên cảnh sát không phải là không thông cảm. “Nghe này, tôi biết bà đã bị kẹt trong phòng này lâu rồi, nhưng những nhân viên ở Cục điều tra liên bang nói rằng họ sẽ nói chuyện với bà ngay khi họ xong việc ở phòng bên.”

“Thế nhân viên FBI nào đang phục trách vụ này?”

“Tôi không được phép tiết lộ điều ấy.”

“Tại sao họ lại tham gia vụ này?” Cameron hỏi dồn. “Đây là một vụ giết người đúng không?”

Viên cảnh sát không bị mắc bẫy lần hai. “Tôi xin lỗi, bà Lynde, nhưng tôi không thể làm khác được. Đặc vụ phụ trách vụ này nói rõ ràng tôi không được phép nói với bà về vấn đề đó.”

“Thế thì tôi cho rằng tôi nên nói chuyện với đặc vụ ấy. Đó là ai vậy?” Là một công tố viên ở khu vực phía bắc Illinois, cô đã làm việc với nhiều đặc vụ FBI ở Chicago.

“Một nhân viên mật vụ đặc biệt nào đó, tôi không nghe được tên ông ta. Song tôi nghĩ ông ta có thể biết bà. Khi ông ta yêu cầu tôi đứng canh phòng, ông ta nói rằng ông ta thấy hơi có lỗi khi bắt tôi phải canh chừng bà lâu thế này.”

Cameron cố gắng không để lộ phản ứng gì, nhưng điều đó làm cô đau nhói. Đúng, cô không thực sự thân thiện với nhiều đặc vụ FBI cô làm việc cùng vì có nhiều người trong số họ vẫn đổ lỗi cho cô về sự việc cách đây ba năm, chỉ ngoại trừ một người, mà thật may mắn anh ta lại ở rất xa. Ở Nevada, Nebraska hay đại loại thế, cô không nghĩ ra ai trong số FBI lại ghét cô đến nỗi nói xấu cô công khai như thế.

Viên cảnh sát trông có vẻ hối lỗi. “Tôi không biết nói điều này có ích gì không, nhưng tôi nghĩ bà không đến nỗi như vậy.”

“Cám ơn. Thế viên mật vụ đặc biệt bí ẩn, người tự cho là biết tôi ấy, có nói gì nữa không?”

“Không. Ông ta chỉ nói rằng tôi nên gọi ông ta nếu bà bắt đầu làm om sòm lên.” Anh ta nhìn cô một lượt. “Lúc này bà bắt đầu làm om sòm lên rồi, phải thế không?