
là bản nhạc sinh động đang hòa tấu trong phòng bên cạnh. Còn nữa, Collin sẽ làm món trứng tráng với cà chua và pho mát, dù không thể sánh được với những món cao lương mỹ vị giống như tiệc đứng ở Peninsula, nhưng nó cũng gợi cô nhớ đến lí do tại sao lại có thói quen để Collin phụ trách việc nấu nướng khi cả ba sống với nhau vào năm cuối đại học.
Cameron nhổm dậy và nhìn chiếc điện thoại trên bàn. Cô không muốn mình thuộc tuýp các vị khách luôn phàn nàn về những thiếu sót cỏn con trong dịch vụ của một khách sạn năm sao. Nhưng tiếng ồn ở phòng bên cạnh đã kéo dài quá lâu rồi và cô nghĩ mình cũng có quyền chợp mắt một lát trong căn phòng gần bốn trăm đôla một đêm chứ. Lí do duy nhất mà khách sạn vẫn chưa nhận được lời phàn nàn nào, cô đoán, có thể là do phòng 1308 nằm trong góc nên phía bên kia chẳng còn phòng nào nữa.
Cameron định nhấc điện thoại để gọi nhân viên phục vụ thì đột nhiên cô nghe thấy anh chàng phòng bên thốt lên những âm thanh có thể coi là sự cứu cánh cho cô.
Smack! Smack!
“Anh tới ngay đââyyyyyyyyy!”
Một tiếng thét. Và rồi… sự tĩnh lặng thiêng liêng. Cuối cùng thì cũng kết thúc rồi.
Cameron nằm lại xuống giường. “Tạ ơn các vị thánh của khách sạn Peninsula đã cứu giúp con. Con sẽ không bao giờ kêu dịch vụ mát xa của ngài là cắt cổ nữa, ngay cả khi ai cũng biết rằng việc thoa dầu lên lưng không thể có giá một trăm chín mươi lăm đô.”
Cameron cuộn mình trong vỏ chăn và kéo nó lên tận cằm. Đầu lún sâu trong gối, cô nằm như thế mấy phút thì bắt đầu thiu thiu ngủ. Rồi cô nghe một tiếng động khác từ cánh cửa phòng bên – đó là tiếng đóng cửa.
Cameron hồi hộp. Và rồi… Chẳng có gì xảy ra cả.
Tất cả vẫn bất động và tĩnh lặng đầy hạnh phúc. Điều cuối cùng hiện hữu trong đầu Cameron trước khi cô chìm vào giấc ngủ là ý nghĩa của tiếng sập cửa. Cô thầm ngờ rằng ai đó vừa nhận được một cú điện thoại từ căn phòng nào đó của khách sạn.
BAM!
Cameron bật dậy, tiếng động từ phòng bên làm cô tỉnh giấc. Cô nghe thấy tiếng thét bị chặn lại đột ngột, tiếng giường va vào tường càng ngày càng mạnh và to hơn bao giờ hết, như thể những người trên giường lần này mới hoạt động thực sự vậy.
Cameron nhìn đồng hồ, lúc này là bốn giờ tám phút. Cô đã được giải thoát những ba mươi phút cơ đấy!
Không lãng phí thêm một khoảnh khắc nào nữa, thực sự cô đã phí phạm quá nhiều thời gian quý báu của mình cho những kẻ phiền phức này – mắt cô chớp chớp khi phải điều tiết để thích ứng với ánh đèn sáng đột ngột, rồi cô chộp lấy điện thoại trên bàn và bấm số.
Sau hồi chuông thứ nhất, người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời một cách nhã nhặn: “Buổi tối tốt lành, cô Lynde. Cám ơn cô đã gọi tới dịch vụ chăm sóc khách hàng. Chúng tôi có thể giúp gì cho cô không ạ?”
Cameron hắng giọng, giọng cô khàn khàn khi cất lời: “Anh nghe này, tôi không muốn là một kẻ ngớ ngẩn khi nói chuyện này, nhưng các anh phải làm gì đó với mấy người ở phòng 1308 thôi. Họ cứ đập sầm sầm vào tường, toàn là những tiếng rên rỉ, la hét, đủ các thể loại và việc này đã diễn ra khoảng hai giờ đồng hồ rồi. Cả buổi tối nay tôi hầu như không thể ngủ được, có vẻ họ đang chuẩn bị hiệp hai mươi hay sao ấy. Điều này có thể rất tuyệt vời với họ nhưng với tôi thì không, tôi sắp không thể chịu được nữa rồi, anh hiểu tôi nói gì chứ?”
Giọng nói ở đầu dây bên kia không có chút gì lúng túng, như thể dịch vụ chăm sóc khách hàng ở khách sạn Peninsula luôn luôn phải xử lí các tình huống phiền phức từ các cuộc điện thoại kiểu thế này.
“Đương nhiên là tôi hiểu, thưa cô Lynde. Tôi thành thật xin lỗi vì sự bất tiện này. Tôi sẽ cử bảo vệ tới xử lí ngay bây giờ.”
“Cám ơn!” Cameron lẩm bẩm, chưa bằng lòng với việc được trấn an một cách dễ dàng như vậy. Cô định sẽ nói chuyện với người quản lí vào buổi sáng, nhưng ngay lúc này, cô chỉ muốn một căn phòng yên tĩnh và có thể chợp mắt một lát.
Cô gác máy và chờ đợi. Vài phút trôi qua, cô liếc nhìn bức tường phía sau. Trong phòng 1308, mọi thứ trở nên tĩnh lặng một cách lạ lùng. Cô tự hỏi liệu mấy người đó có nghe thấy cô gọi điện phàn nàn với dịch vụ chăm sóc khách hàng hay không? Ngay từ đầu cô đã phát hiện mấy bức tường ấy mỏng rồi nhưng chúng có mỏng đến thế không?
Cameron nghe thấy tiếng cửa phòng 1308 mở. Những kẻ phiền phức đang bỏ trốn.
Cameron ra khỏi giường và chạy đến cửa phòng, kiên quyết nhìn bằng được những kẻ nghiện mây mưa ấ