
ẽ dành quãng thời gian hai mươi năm tới ngủ trên sàn phòng em.”
Nghe vậy, Cameron nhổm dậy khỏi ghế sô pha và tiến lại gần anh. “Sau hai ngày cuối tuần vừa rồi, em sẽ không để anh ngủ trên sàn nhà nữa đâu, anh biết em không muốn vậy mà.”
Nhưng Jack không có hứng đùa cợt vào lúc này. Anh tránh cô, đi về phía cửa sổ. “Cameron, anh nói nghiêm túc đấy!”
“Anh không nghĩ em sẽ an toàn khi được anh và một đội đặc vụ FBI bố trí bảo vệ sao? Nếu anh nói với em trong tư cách công tố viên, em sẽ đồng ý với chính cách sắp xếp này đấy. Nhất là với một vụ có dính dáng đến một nhân vật đình đám như thế này.”
“Nếu anh nói chuyện với tư cách công tố viên, em sẽ hỏi anh về rủi ro của việc này. Và anh sẽ nói với em rằng chẳng ai, kể cả anh, có thể bảo đảm sự an toàn cho em với cách sắp xếp này cả. Anh có thể mạo hiểm với những người khác nhưng không phải với em.”
Căn phòng trở nên yên lặng. Cuối cùng, Cameron lên tiếng.
“Em đồng ý anh là người chịu trách nhiệm. Nếu anh cho rằng ý tưởng này không hay thì bây giờ, em sẽ thôi không đề cập đến nữa.” Cameron biết anh muốn mọi thứ rõ ràng và dứt khoát, nhưng tiếc là cô chẳng để anh làm thế. “Tuy nhiên, em không thể hứa là sắp tới sẽ không đề cập đến nó nữa. Em có thể hơi nặng xị trong những chuyện như thế này nếu em muốn.”
Cô bắt gặp trong mắt Jack ánh nhìn thích thú.
“Em đồng ý sẽ chịu trách nhiệm bao giờ ấy nhỉ?” Jack hỏi. “Anh nghĩ mình đã bỏ lỡ mất đoạn đó.”
“Đúng hơn là ngầm nhất trí. Em không bác bỏ ý niệm mà anh đã đề cập đến hai lần.”
Jack lắc đầu. “Em đúng là luật sư.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ và thở dài. “Anh thực sự cho rằng đó là ý tưởng rất hay, Cameron à. Cũng như em, anh rất muốn chuyện này sớm kết thúc.” Anh lại quay về phía cửa sổ, đăm chiêu suy nghĩ. Anh chống khuỷu tay lên khung cửa sổ, để bàn tay che miệng. “Anh không biết nữa, có thể chúng ta sẽ tìm được một người giống…một đặc vụ nữ nào đó giống em, người có thể đóng thế vị trí của em trong ngôi nhà này…”
Anh quay người lại. “Có thể nếu…” Đột nhiên anh ngừng nói, hình như anh để ý đến sắc mặt của cô. “Sao vậy em? Có gì không ổn à?”
Đó là vì cử chỉ của anh ngay lúc ấy. Khi anh đưa bàn tay lên che miệng.
Nó đập vào mắt Cameron, chi tiết cô đã quên về kẻ giết Mandy Robards đêm hôm ấy. Có cái gì đó vào thời điểm cô thấy tên giết người qua khe cửa lúc hắn rời khỏi phòng Mandy, cái gì đó mà cô chưa thể nào nhớ ra được.
Đó chính là cái cách mà chiếc áo khoác của hắn bó sát vào vai khi hắn đến đẩy cánh cửa nơi cầu thang. Có một vết hằn nhẹ dưới tay áo, giống như thứ cô vừa nhìn thấy dưới áo khoác Jack lúc anh đưa tay lên.
Cameron nhìn chằm chằm vào Jack đầy kinh ngạc.
“Em không biết điều này có ý nghĩa gì không… nhưng em khá chắc rằng cái gã giết Mandy Robards có mang theo súng vào cái đêm hắn bóp cổ cô ta.” Mất một lúc Jack mới định thần lại được. “Một khẩu súng? Sao em lại nghĩ vậy?”
Cameron chỉ vào vai anh. “ Dưới áo của hắn ta có một chỗ phồng lên, em nghĩ rằng lúc đó, có lẽ hắn mang theo bao súng. Trong thời gian làm việc với các đặc vụ FBI, em đã nhìn nó cả trăm lần rồi nhưng chưa bao giờ thực sự chú ý đến. Nhưng khi anh đưa tay lên mặt và đi qua đi lại như thế thì như có vật gì đó cộm dưới vai anh…” Cô hạ giọng, không biết làm thế nào để diễn tả rõ hơn điều đó.
“Em đã thấy khẩu súng của anh hằn lên?”
Cô gật đầu, “Đúng vậy.”
“Và em chắc rằng em cũng thấy thứ tương tự trên người gã đã rời khỏi phòng của Mandy Robards?”
“Đúng thế. Em đã luôn cảm thấy rằng hình như mình đã bỏ qua một điều gì đó, nhưng em không nghĩ ra.” Cameron nói tiếp, “Không biết điều đó có ý nghĩa gì không, việc hắn mang theo một khẩu súng ấy?”
Đầu óc Jack tập trung suy nghĩ về chi tiết mới này. Họ hầu như chẳng biết gì về kẻ giết người nên giờ đây, bất cứ thông tin nào cũng rất quan trọng. Chi tiết này có thể nói lên rất nhiều điều. “Anh thấy việc hắn bóp cổ Mandy Robards trong khi có một khẩu súng trong tay khá thú vị.”
“Nếu dùng súng thì sẽ gây ra tiếng động.”
“Anh biết điều đó. Nếu là một tay sát thủ chuyên nghiệp thì hắn đã dùng súng giảm thanh. Giờ thì, hơn bao giờ hết, anh cho rằng vụ giết người này không phải được sắp đặt từ trước.”
“Có thể là gã bạn trai hay ghen? Em cho rằng có thể gã đã tra hỏi Mandy về Thượng nghị sĩ Hodges và rồi mọi thứ vượt ra khỏi tầm kiểm soát.”
Jack lắc đầu. “Khả năng đó anh cũng đã nghĩ tới nhưng không phải vậy. Bao đeo súng thực sự là một phát hiện rất quan trọng. Anh không biết em có nhận thấy điều này hay không, nhưng một người với con mắt nhà nghề sẽ chú ý đến khẩu súng ngay lập tức. Bởi đó là một việc rất nguy hiểm và liều lĩnh, khi chính quyền Chicago không cho phép công dân sở hữu hoặc mang súng trong người. Thế nên, anh cho rằng có thể gã này có giấy phép được mang theo vũ khí.”
“Ý anh là, hắn có thể là một cảnh sát? Hoặc một đặc vụ?”
“Có thể lắm…” Jack đăm chiêu suy nghĩ. Một ý tưởng lóe ra trong đầu anh. Anh tiến tới tiền sảnh và mở khóa chiếc cặp bỏ lại lúc trước. Anh lôi đống hồ sơ đã mang theo đến lễ cưới bởi anh vẫn thường sao lưu mọi giấy