
"Háo sắc, tôi cho em biết thế nào là háo sắc"
Nói xong liền phủ môi xuống bưng kín cái miệng đang lo ó của cô khiến Linda chỉ có thể phát ra tiếng ưm ưm không rõ, hai tay giữ chặt tay cô đặt trên đầu. Sau đó chính là bàn tay thuần thục thoát đi quần áo của hai người, thật sự là rất nhanh a, chỉ một chốc liền thấy chiếc váy của Linda bị vứt sang một góc, sau đó là một bộ đồ lót phụ nữ, rồi đến quần áo của nam nhân. Lâm Vũ không ngờ tới tình cảnh này sẽ xảy ra, cả người sững sờ, hai mắt mở to, ngơ ngẩn nghe tiếng động bên ngoài. Cũng may người nào đó nhanh tay lẹ mắt phản ứng kịp, nhanh chóng bịt hai mắt của cô lại, kéo cô đứng sát vào người anh để không gây ra tiếng động. Đáng chết, cũng may là che kịp, nếu không nhóc con này chính là nhìn thấy thân thể tên kia không sót cái gì. Lúc này Lâm Vũ vẫn đang hoảng loạn, cái gì thế này, bọn họ là định như vậy biểu diễn cho cô xem luôn sao, à, quên mất, họ đâu biết cô ở trong này. Lâm Vũ cô xin thề, cô không hề nghĩ trường hợp này sẽ xảy ra a, cứ tưởng hai người họ cãi nhau một chút rồi nói lời thân mật, đâu thể ngờ chưa đàm phán xong liền.... "vận động". Lệ rơi đầy mặt, ôi, làm sao bây giờ a.
Mặc dù bị Trình Hạo quay người lại, đầu nhỏ áp vào ngực áo của anh, thị giác dù bị hạn chế lại khiến thính giác càng thêm nhạy cảm, chính là những âm thanh mờ ám trong phòng đều nghe rõ từng chút một, sống động đến không thể nào sống động hơn
"Khốn khiếp..... ưm... nhẹ một chút, đau quá", là tiếng của Linda.
"Đau, chính là trừng phạt em, dám như vậy trốn anh. Linda, rõ ràng em biết tình cảm của anh, sao lại khiến anh đau lòng như thế", lần này là tiếng của Lâm Phong. Lâm Phong dùng sức, Linda liền phát ra tiếng kêu khe khẽ
Linda cắn chặt môi ngăn chặn tiếng rên rỉ phát ra, Lâm Phong thì lại càng cố tình hoạt động mạnh khiến cô không chịu được
"Không được.... Lâm Phong... chậm một chút..... ưm...."
"Phong, gọi anh Phong"
"Ưm...Phong... Phong"
"Bảo bối, anh yêu em, bảo bối của anh"
Nói xong lại thúc mạnh vài cú, tiếng kêu mờ ám tràn ra khắp phòng ngủ. Không chỉ có tiếng rên rỉ động tình của phụ nữ mà còn cả tiếng thở gấp dồn dập của đàn ông, quan trọng hơn chính là âm thanh này đánh thẳng vào màng nhĩ hai người trốn trong tủ quần áo.
Lâm Vũ tựa vào bộ ngực rắn chắc ấm áp của Trình Hạo, mặt đỏ như quả cà chua, ngượng ngùng không biết nói gì. Cảm nhận thấy bên trên là hơi thở nam tính dường như có chút vội vã thô ráp, Lâm Vũ tò mò ngẩng đầu lên, đấp vào mắt chính là đôi mắt màu hổ phách có chút vẩn đục, nhìn cô chăm chú, trong mắt như có hai ngọn lửa cháy sáng bập bùng. Ánh mắt ấy, thực sự giống như con sói muốn nhào tới đem cô nuốt vào bụng a. Lâm Vũ hiện tại chính là hận không thể đập đầu vào tường, này có tính là hại người bị trời phạt hay không. Trải qua lần mất mặt hôm đó, Lâm Vũ liền rất chăm chỉ lên mạng tìm tài liệu về mấy vấn đề nhạy cảm này, điều gì cũng khiến Lâm Vũ đứa trẻ ngoan này giật mình một phen. Nhìn biểu hiện của anh hai bây giờ, không phải là biểu hiện động tình đó chứ, dù sao từ khi mối quan hệ của hai người tiến triển, anh vốn không hề che giấu ham muốn đối với cô, hơn nữa, ánh mắt bây giờ của anh thực sự là quá mức trần trụi a.
Không hiểu sao bất giác lại muốn lùi ra sau một bước lại bị anh dùng tay vòng ra sau eo ngăn lại, khuôn mặt tuấn mĩ tiến sát lại gần, ở bên tai cô nói thực nhỏ, hơi thở nam tính không ngừng vây lấy khiến mặt Lâm Vũ càng thêm đỏ hơn.
"Em muốn bọn họ phát hiện ra chúng ta nghe trộm sao"
Bàn tay nóng rực để ở eo cô kéo cô tiến sát lại gần, hai thân thể ấm nóng tiến sát lại nhau, dính chặt không một kẽ hở, cả hai đều cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng của đối phương. Chiếc tủ quần áo này tuy nói là nhỏ, nhưng so với tủ quần áo bình thường rộng hơn không biết bao nhiêu lần, đừng nói 2 người mà 6,7 người đứng cũng còn dư chỗ. Chính là hiện tại, sự rộng rãi đó đối với một số người lại là quá mức thuận tiện.
Bàn tay nóng rực của anh không yên phận ở sau lưng cô vuốt ve qua lại, cảm giác mềm mại trơn tuột khiến anh yêu thích không buông tay. Hai người ở ngoài phòng ngủ dường như một lần lại một lần, cho đến giờ vẫn không có dấu hiệu hạ nhiệt. Một tai nghe hai người họ diễn cảnh đông cung, một tay lại ôm trong ngực cơ thể thơm mát yêu kiều, Trình Hại chỉ cảm thấy một dòng máu nóng không ngừng bốc lên đỉnh đầu, không khỏi ôm cô càng chặt hơn.
Lâm Vũ nắm lấy bàn tay làm loạn của anh, miệng lại không cách nào kêu lên sợ người bên ngoài phát hiện, cả người nóng như trong lò thiêu, tim đập thình thịch. Mắt trộm liếc người đàn ông anh tuấn trước mặt, thấy anh nhíu chặt hai mày, bộ dạng kìm hãm khó chịu, không khỏi đau lòng một phen. Đến cô nghe mấy người kia vận động còn mặt đỏ tim đập, huống chi là anh người đàn ông khỏe mạnh như vậy. Cố tình đứng cách xa ra một chút để anh kìm hãm lại, miệng thì thào nhắc nhở
"Anh hai, chúng ta là đang vụng trộm, không thể....."
"Đúng vậy, anh hiện tại chính là một kẻ nghe trộm đang muốn hôn"
Vừa dứt lời, đôi môi liền khẩn cấp hạ xuống tìm đến cánh môi nhỏ nhắn của cô, lại dùng sức mút lấy,