XtGem Forum catalog
Đời Này Kiếp Này

Đời Này Kiếp Này

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323872

Bình chọn: 9.5.00/10/387 lượt.

ng một trận rồi, cả hai đứa đều hồ đồ quá, may mà không có chuyện gì, Thủ Thủ à sao con

không nói với mẹ chứ, lại cả Nam Phương…” Bà quay đầu gọi: “Còn không

mau qua đây, nhận lỗi với Thủ Thủ đi chứ, con chưa nghe bác sĩ nói à,

Thủ Thủ có dấu hiệu có thể sẽ sinh non, con mà dám chọc Thủ Thủ giận,

thể nào mẹ cũng trị con cho mà xem.”

Kỷ Nam Phương lúc này mới ngẩng lên, mà Thủ Thủ thì chỉ nghe tiếng ù ù

bên tai, đột nhiên trước mặt là một mảng trống rỗng. Cô chậm kinh nguyệt hơn một tháng rồi, cũng bởi trong lòng ngổn ngang nhiều mối, lại công

tác xuôi ngược, cứ tưởng là sinh hoạt thất thường, thành ra chẳng để ý

nữa, vả lại hai năm nay rất ít khi ở cùng với Kỷ Nam Phương, càng không

bao giờ nghĩ chuyện này lại có thể xảy ra.

Thịnh Khai thấy tay cô vừa lạnh lại vừa buốt, liền vỗ nhè nhẹ rồi nói:

“Con với Nam Phương còn trẻ, đều không hiểu chuyện chút nào cả, chuyện

này đâu có phải là chuyện đùa chứ? Có thai rồi sao lại còn đi giấu bố

mẹ? Hôm nay nhỡ ra mà có mệnh hệ gì, thì phải làm sao đây?”

“Để Thủ Thủ nghỉ ngơi đã.” Mẹ chồng cũng cảm thấy sắc mặt Thủ Thủ nhợt

nhạt đến kinh người, dường như không còn chút máu, không kìm được nơm

nớp lo sợ: “Ồn ào cũng quá nửa đêm rồi, có gì thì để mấy hôm nữa hẵng

nói. Bác sĩ không phải cũng đề nghị Thủ Thủ nên nghỉ ngơi mà? Hai cái

đứa này, lúc nào cũng khiến mọi người phải bận tâm lên bận tâm xuống.

Trời ạ…”

“Mẹ…” Thủ Thủ mấp máy môi, thầm gọi Thịnh Khai: “Con muốn về nhà…”

“Bác sĩ nói con nên tĩnh dưỡng.” Thịnh Khai vuốt ve tay cô như an ủi:

“Qua mấy ngày nữa hẵng về, được không? Mẹ ngày nào cũng đến thăm con mà, lại nói đây cũng như nhà con rồi.”

“Mẹ ơi…”

“Đừng có trẻ con như thế, con cũng sắp làm mẹ rồi…” Thịnh Khai giúp cô đắp lại chăn: “Ngoan nào.”

Thủ Thủ níu tay bà không nỡ buông, Thịnh Khai ngồi nói với cô thêm một

lúc lâu nữa, nhưng đêm cũng muộn rồi, hôm sau còn có việc khác phải làm, không thể không về nhà. Tất cả mọi người đều đi, Thủ Thủ mới buông lơi

giọt nước mắt, từng giọt từng giọt, vô thức rơi trên chăn, thấm cả lên

mặt tấm chăn thuê hình hoa mai, nước mắt lăn xuống, đẫm thành một

mảnh…Kỷ Nam Phương đứng lên, giọng u uẩn: “Anh xin lỗi.” Cô cũng ngồi

dậy, nhưng không ngoảnh mặt qua, chỉ cảm giác khó chịu, làn nước mắt

chen lấn xô đẩy mà trào xuống.

Kỷ Nam Phương hơi khó khăn nói: “Thủ Thủ, anh không biết…Anh thật sự

chưa làm gì cả. Dù em không tin cũng được, chỉ là một người bạn gọi điện cho anh, kể cho anh việc công ty Dịch Trường Ninh có sự cố thôi.” Thủ

Thủ đột nhiên quay đầu lại nhìn anh, anh như thể bị ánh nhìn của cô đâm

cho nhói đau, xoay mặt né tránh cái nhìn thẳng thừng ấy, qua một lúc,

cuối cùng vẫn bước đến bên giường: “Thủ Thủ, em tin anh lần này, được

không. Anh thật sự không làm gì cả, anh làm em giận, thực ra bởi vì

trong lòng anh rất khó chịu, anh không chịu được, anh không kìm được khi thấy em đối với anh ta như thế, thế nên anh mới cố ý nói những lời đó

với em.” Giọng anh dường như trở nên rối rít “Nhưng lúc em bỏ đi, khoảnh khắc ấy anh mới cảm thấy, nếu như anh để em ra đi thật rồi, giữa chúng

ta thế tức là hết. Trong lòng anh sợ hãi nên mới kéo em, anh không biết

em có con…Anh…”

Anh bối rối hỗn loạn, giơ tay muốn quờ vào cô, cô lại theo bản năng thu mình lại vào góc giường, né tránh bàn tay anh.

“Thủ Thủ…” anh ăn nói nhũn nhặn, “Anh thật sự bị ma làm nên mới nói như

thế. Em tin anh một lần này, nhé?” Thủ Thủ quệt qua dòng nước mắt, ngẩng mặt lên: “Anh muốn tôi làm sao để tin anh đây?”

Anh ngồi đó, vô thức tay đã siết chặt tấm ga giường, rồi lại từ từ thả

lỏng, anh nhìn cô, đôi mắt ấy chỉ còn bi thương lạnh lẽo, cô giấu nhẹm

xoay mặt đi, phải một lúc lâu sau mới thấy giọng anh cất lên trầm thấp

đến gần như không thể nghe được: “Thủ Thủ, anh chỉ không biết phải làm

sao với em nữa, vài năm nay, dù cho anh nỗ lực đến mấy, em đều… đến sau

cùng anh cảm giác đã nản lòng, nhưng hôm nay anh hối hận rồi, thấy em bỏ đi, anh thực sự hối hận.” Anh ngước nhìn cô: “Thủ Thủ, anh biết anh

không tốt, nhưng em cho anh một cơ hội, được không?”

Cô lại trấn tĩnh đến kì lạ, bình lặng mà lạnh nhạt nói: “Thôi, đừng phí

sức nữa, tôi hiểu ý anh, anh không phải vì tôi có thai rồi chứ? Anh muốn đứa con này chứ gì? Anh tưởng đứa bé là của anh à? Tôi nói cho anh biết nhé, đứa trẻ này là của Dịch Trường Ninh.”

Cả người anh chấn động mạnh, nhìn trân trối ở cô, tay không kìm được

giương cao, cô lại hiển nhiên hất mặt lên, thấy vẻ căm phẫn nghiêm trọng vụt qua trong anh, nhưng dường như chỉ càng tăng thêm nỗi xót xa vương

lại, cô không khẳng định lắm, bởi lẽ anh rất nhanh đã nắm chặt lòng bàn

tay lại, cô cười lạnh lùng: “Muốn đánh tôi à, anh không dám đâu, ai bảo

tôi mang họ Diệp chứ, nếu tôi không mang họ Diệp liệu anh có lấy tôi

không? Nếu bố mẹ anh không thúc ép, liệu anh có lấy tôi không? Tôi cắm

sừng anh đấy, nhưng không sao, chỉ cần anh nhịn đi, chúng ta cứ dây dưa

như thế này, đợi đến khi đứa trẻ ra đời rồi anh đi làm giám định AND mà

xem, tôi chỉ sợ đến lúc đó anh không chịu nổi kích động thôi!”