
Lý Thanh, Tôn Sở và Triệu Phong! Trong khoa có gần trăm người, Vũ Đạo chỉ liếc mắt đã biết ngay ai không đến, trước giờ anh ta tất nhiên không cần điểm danh rồi. Choáng! Chẳng trách anh ta vừa nói bọn tôi có thể không đến, vấn đề là bọn tôi dám không đến sao! Tuyệt thật!
Lúc tan lớp, ‘Cầm thú’ đứng ở cửa giảng đường, lúc đi qua người anh ta tôi không liếc đến một cái, sau này tôi vĩnh viễn không muốn nhìn thấy anh ta!
(Ghi chú: Từ đó cứ tới giờ học của Vũ Đạo, trừ trường hợp đặc biệt đã xin nghỉ, còn lại căn bản không có ai vắng mặt, còn anh ta cũng không hỏi mấy câu hỏi phổ biến như kiểu điện áp dân dụng nữa! Còn dãy bàn thứ ba trong giảng đường khoa từ đó cũng tự động bỏ trống, trở thành chỗ ngồi chuyên dụng của bọn nữ sinh chúng tôi. Còn điều khiến tôi đau khổ nhất là, một đứa ngực ‘sân bay’ như tôi phải đội cái biệt danh ‘ngực to’ trên đầu suốt bốn năm ròng!) Buổi chiều, mọi người đều lên lớp, đứa xin nghỉ học như tôi nằm dài một mình trên giường, càng nghĩ càng muốn khóc, ngày đầu tiên Vũ Đạo hại tôi còn chưa đủ sao, hôm nay anh ta đã hủy hoại tôi hoàn toàn, sau này tôi làm sao nhìn mặt bạn bè đây? Cuối cùng không nhịn được nữa, tôi quay số gọi vè nhà: “Mẹ ơi!”
“Con gái à, con lại bắt nạt ai rồi hả? Không cần báo cáo với mẹ đâu!” Mẹ thấy tôi im lặng cả nửa ngày không lên tiếng mới hỏi dò: “Chẳng lẽ con bị người ta bắt nạt sao?”
“Vâng!” Giọng tôi nhỏ tí, đột nhiên nhớ ra gì đó nên vội vàng hỏi: “Mẹ, lúc trước tên của con là do ai đặt vậy?”
“Là mẹ đấy! Lúc đó mẹ đã gửi gắm hi vọng mà một phụ nữ ấp ủ vào trong cái tên của con, con có biết là gì không?”
Chẳng lẽ là….?
“Con ghét cái tên đó!” Tôi đã lên cơn thần kinh điên loạn.
“Cái tên hay như vậy mà, đúng là không hiểu được con, bây giờ qua điện thoại không tiện nói, làm con gái thật ‘đỉnh’!” Mẹ chợt dừng lại, “Thường thì tự bản thân con không thể phát hiện ra đâu, chẳng lẽ có đứa nam sinh nào nói sao? Hôm nào mời nó về nhà cho mẹ gặp, nói không chừng lại là một người đàn ông tốt hiếm gặp đấy.”
“….” Đúng là muốn dập máy luôn, nhưng nhớ đến việc lúc trước mẹ dạy tôi, gác máy trước là quyền lợi của bậc trưởng bối, tôi đành phải tiếp tục chịu đựng.
Có lẽ mẹ thấy tôi không lên tiếng nữa nên có chút bất an, bà đoán: “Đừng nói với mẹ là, con không định tiếp tục học ở đó nữa nhé!”
“Đúng thế! Con muốn chuyển trường! Con phải chuyển trường!” Tôi ấm ức gào lớn.
“Con gái, chuyển trường Đại học không dễ dàng như Trung học đâu, con nói xem chuyển từ Nam Khai đến Bắc Kinh liệu có được không? Có điều chuyển từ Đại học Nam Khai đến Trung học Nam Khai chắc không quá khó!”
“Vậy con muốn đổi tên, đổi chứng minh thư!”
“Nói muộn mất nửa năm rồi, bây giờ quá mười tám tuổi không đổi được nữa đâu.”
“Mẹ à, mẹ ép con tự thiến đấy à!”
“Con gái à, nếu con thật sự đã trưởng thành, thì nhanh chóng ‘cắt’ bỏ đi thôi.”
“….”
“Hôm nay có thể con cảm thấy cuộc sống tồi tệ đến mức không thể tồi tệ hơn, nhưng ngày mai nhìn lại, con sẽ cảm thấy thực ra hôm nay không tệ như tưởng tượng. Hơn nữa ngày mai có lẽ sẽ xuất hiện niềm vui hoàn toàn mới mà con chưa từng được trải qua. Muốn thưởng thức niềm vui ấy, thì con phải biết chịu đựng chờ đợi những đau khổ trong cuộc hành trình tìm kiếm nó, việc ấy cũng giống như chờ đợi thư của người yêu, là sự giày vò của hạnh phúc và đó cũng chính là cuộc sống!”
Nói xong những lời thấm thía, giọng của mẹ đột nhiên thay đổi, bà nói: “Sao mẹ lại nói ra được những lời triết lý như vậy nhỉ? Mau mau lấy sổ của con rag hi chép lại đi. Ngoài ra, nếu như đến cuối tuần mà con vẫn thấy không vui, vậy thì về nhà đi. Ừm… nói điện thoại là phải mất tiền đấy, mẹ gác máy đây!”
“….” Tôi chỉ nghe thấy những tiếng tút tút đầu bên kia. Không xong rồi, mẹ ra đòn với tôi mạnh quá, tôi phải tiếp tục quay về giường nằm thôi.
Càng nghĩ càng chán nản, tôi lật vài cuốn sách, nhưng sách tiếng anh và sách chuyên ngành đều xem không vào, vậy nên tôi đi xuống thư viện dưới tầng mượn mấy cuốn ngôn tình. Đám Tiểu Dư nói ngay cả Tịch Quyên Vu Tình mà tôi cũng không biết là ai đã đủ khoa trương lắm rồi, nhưng ngay cả sách và phim của Quỳnh Dao cũng chưa xem, không biết có phải người ngoài hành tinh không nữa. Mượn mấy cuốn tiểu thuyết mà Tiểu Dư nói có thể khiến người ta vô cùng đau khổ để xem, nhưng càng xem thì tâm trạng của tôi lại càng tốt, nó khiến tôi cười đến đứt từng khúc ruột. Lúc đám Tiểu Dư hết giờ học về, bọn họ thấy tôi đang cười như điên.
“Đọc sách gì mà cười vui vậy?” Tiểu Dư quăng sách đi vội vàng chạy bổ đến, vừa thấy bìa truyện cô ấy đã sững người, “Thế mà cậu còn cười được, chuyện bi thương thế cơ mà.”
Tôi đang định lên tiếng thì đột nhiên bị Tiểu Dư chặn lại: “STOP! Có phải cậu muốn chọc cười không? Mau mau quay về hành tinh của cậu đi, đừng chà đạp cuốn truyện kinh điển trong lòng mình!”
Giả Họa liếc nhìn bìa cuốn sách, lạnh lùng nói: “Vai trò quan trọng nhất trong lịch sử của triều Thanh, chính là đóng góp những cống hiến cực lớn cho sự nghiệp văn hóa sách báo truyền hình của thời đại ngày nay.”
Tiểu Dư vừa định tranh luận với Giả Họa thì lúc này