XtGem Forum catalog
Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Đời Sinh Viên Khổ Nạn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325210

Bình chọn: 8.5.00/10/521 lượt.

ời, vội vàng từ chối, có điều lại có hai vị ‘thần nhân’ bất chấp tất cả thay ra.

Ngay sau đó, lại có một sinh viên ôm đầu quay về, trong tay còn cầm một cái biển có ghi ‘Cẩn thận đụng đầu’, hùng hổ mắng nhiếc: “Bà nhà nó, sao lại đụng đầu vào cái biển này chứ, chữ bé lí dí đến nỗi đụng vào rồi mới đọc được, có tác dụng chim gì chứ, gỡ ra cho rồi!”

Bác sĩ Trương nhìn thấy sinh viên kia bị đụng đầu, hai mắt đột nhiên tỏa sáng, mấy sinh viên bọn tôi bị dọa đến nỗi vội vàng tránh ra nhường đường cho anh ta, cậu sinh viên ôm đầu kia căn bản cũng đã thả lỏng tay ra, lùi lại một bước. Cuối cùng đã có người bị thương rồi, chuyện này khiến cho người mang đi bao nhiêu đồ như bác sĩ Trương có thể ‘thi triển thân thủ’. Đám sinh vien âm thầm tự giác cụp mắt xuống, mặc niệm tập thể cho cậu sinh viên kia ba trăm sáu mươi lần!

Bạn học à, lát nữa bọn mình sẽ đi mua ít hoa cúc để tưởng nhớ cậu!

Lúc này, Vũ Đạo gọi điện thoại cho bốn sinh viên vẫn chưa quay về. Bọn họ giờ này vẫn đang chèo thuyền, sau khi Vũ Đạo bảo bọn họ lên bờ rồi đi đến triển lãm hoa cúc tập hợp với mọi người, bọn tôi liền đi đến nơi triển lãm.

Thoạt đầu, có vài sinh viên còn vì câu nói của bác sĩ Trương mà lúc nhìn thấy hoa cúc vàng liền nhíu mày, Vũ Đạo lúc này mới giải thích: “Hoa cúc màu vàng và màu trắng mặc dù được dùng trên vòng hoa tưởng niệm thân hữu, nhưng hoa cúc vàng cũng có nói lên tình yêu bình lặng.”

Vừa dứt lời, liền có hai nam sinh niềm nở đi mua hoa cúc tặng nữ sinh. Hai nam sinh mặc đồ bệnh nhân vốn dĩ cũng định mua, nhưng bị những sinh viên khác cản lại.

Đám sinh viên người nào cũng tán thưởng loại hoa cúc mà mình thích, dần dần bọn họ cũng đi tản ra. Vũ Đạo lúc này đừng bước trước một chậu hoa thúy cúc, anh ta ngồi xuống xem xét cẩn thận, sau đó lại cười với tôi một cái. Bác sĩ Trương nhìn Vũ Đạo như đang suy nghĩ gì đó, sau đó mua một chậy hoa cúc tặng cho tôi, nói: “Đây là cải cúc, có nghĩa là quẻ bói tình yêu.”

Anh ta xoa trán tôi, cực kỳ nghiêm túc nói: “Em sẽ có được tình yêu bất ngờ.”

Khuôn mặt bác sĩ Trương vì nghiêm túc hiếm thấy mà trở nên đẹp trai sáng láng, cực kỳ phong cách, tôi đang si ngốc nhìn anh ta thì đột nhiên anh ta lại tiếp tục nhăn nhở: “Cảm động không? Vậy đi đến vườn thú với tôi nhé.”

“Không cảm động, cũng không đi!” Hình tượng Bạch mã hoàng tử vừa rồi của bác sĩ Trương trong chớp mắt sụp đổ trước mắt tôi, tôi từ chối một cách vô tình.

Lúc này Vũ Đạo cũng đã mua một chậu hoa thúy cúc. Bác sĩ Trương lấy ra một cái giá gấp từ trong túi ‘biến hóa’ của mình rồi treo sau lưng tôi, sau đó anh ta đặt chậu cải cúc tặng tôi lên để tôi đeo về, khẩn khoản nói: “Tình yêu giống như trẻ con, cho đi vô tư không cần báo đáp!”

Sau khi bác sĩ Trương cột xong chậu hoa như – trẻ – con ấy lên lưng tôi, Vũ Đạo lành lùng nói:

“Một chậu cũng là khiêng mà hai chậu cũng là khiêng, đeo luôn cả chậu của tôi lên đi.”

Nói xong không quan tâm đến sự phản đối của tôi, anh ta liền đặt chậu hoa lên giá, cố định lại. Đả đảo chủ nghĩa bá quyền! Đả đảo thầy giáo cầm thú!

Tôi mệt rũ người lê lết về kí túc xong mới phát hiện ra lúc chia tay, tôi đã quên không trả cho Vũ Đạo chậu hoa cúc của anh ta, vậy nên đành tạm thời đặt nó lên cửa sổ cùng với chậu hoa bác sĩ Trương tặng. Dĩ nhiên Phạm Thái và Tiểu Dư bọn họ mỗi người cũng nhận được hoa cúc từ nam sinh, có điều phần lớn đều là màu vàng nhạt. Bởi vậy nên chậu thúy cúc của Vũ Đạo trở nên cực kỳ bắt mắt trong số ấy, long lanh kiều diễm.

(Ghi chú: Đến buổi tối, bốn sinh viên đi chèo thuyền kia mới quay về, nghe nói bọn họ lạc đường trong hồ. Cuối cùng, chỗ cho thuê tàu muốn thu tàu đóng cửa mới phái người đi tìm bọn họ, cứu bọn họ lên bờ. Không cẩn thận gặp đúng chú quản lý nọ, chú kia còn hỏi bọn họ: “Đây có phải cũng là một tphần chương trình không?”

Bốn người kia không đáp, vội vàng chạy thoát thân, thề chết không quay lại chèo thuyền trên nước nữa!) Vốn đinh quay về nhà, nhưng nghĩ đến bà Trương ‘Ôn thần’ trước cửa, cộng thêm dàn máy tính mới mua ở kí túc, tôi quyết định ở lại trường nốt mấy ngày nghỉ còn lại.

Ngày thứ hai của kì nghỉ mười một ngày, trường học bỗng trở nên vắng vẻ, sân trường lớn như vậy chỉ còn lác đác vào người đang đi bộ. Giả Họa quay về nhà, còn Tiểu Dư và Phạm Thái kéo tôi dậy cùng đi dạo phố. Ở Thiên Tân nhiều năm như vậy rồi mà dường như tôi ra đường chưa được mấy lần. Từ lúc tôi biết chuyện, sau lần đầu mẹ dẫn cả nhà đi dạo phố thì từ đó bố toàn tâm toàn ý giao trọn cho mẹ quyền mua đồ, dĩ nhiên quyền lợi tài chính tiện thể cũng nộp lại theo yêu cầu.

Nhớ lại thì lúc đó tôi còn nhỏ tuổi chưa biết gì, chưa biết cân nhắc mức độ nghiêm trọng của sự việc như bố. Sau lần đi dạo phố đầu tiên đó, tôi vẫn rất thích thú, cho đến lần đi chơi thứ hai, một ngày đi đến phòng phát thanh bốn lần, tôi mới ý thức được sự nguy hiểm và nghiêm trọng của việc cũng mẹ đi mua sắm. Cũng chính vì tôi nhanh nhẹn, cộng thêm ưu thế bề ngoài, cũng vì mẹ nói những kẻ bắt cóc trẻ con đều sợ bắt cóc tôi sẽ phá hủy lợi thế lớn của bọn chúng nên một đứa trẻ nhỏ như tôi cuối cũng đã hiể