
ến việc có vô số nam sinh dừng lại xem, số lượng nam sinh mấy hôm trước theo đuổi Phạm Thái căn bản không thể sánh được. Một thời gian, dưới tầng ký túc xá của chúng tôi đông như trẩy hội. Phạm Thái trở nên lo lắng suốt ngày, Tiểu Dư có vẻ thích thú, còn tôi lại cực kỳ hối hận. Tôi cảm thấy hình như mình đã làm một chuyện cực kỳ điên rồ trong lúc xúc động (không phải hình như đâu), tôi đành phải dặn bọn họ giữ bí mật chuyện tôi là người viết. Aiz, tôi luôn có một ảo giác rằng, tôi thấy cuộc đời tôi còn tỏa sáng hơn cả mấy cô nàng xinh đẹp nữa.
Thứ hai, trên đường đi học bị người ta chỉ chỉ chỏ chỏ, xem ra bài luận gái đẹp mang đến bất hạnh có sức ảnh hưởng không nhỏ, chắc là nam sinh trong khoa cũng sớm thảo luận sôi nổi rồi.
(Từ lúc khai giảng đến giờ, bọn họ có lúc nào không sôi nổi chứ, cũng chỉ hot một hồi thôi!)
Quả nhiên không ngoài dự đoán, lúc bước vào giảng đường, tất cả ánh mắt lập tức tập trung lên người tôi. Từ ánh mắt của bọn họ có thể đoán ra, có lẽ có 90% sinh viên cho rằng bài văn đó xuất phát từ ngòi bút của tôi.
(Thực ra là 100% bọn họ đều cho rằng như vậy, hết cách rồi, có ai mà không hiểu được phong cách của Vưu Dung chứ!)
Vừa ngồi xuống, Giả Họa, cô nàng vẫn không xuất hiện suốt cả cuối tuần nhỏ giọng nói: “Sau khi cậu nổi danh, phòng kí túc của bọn mình cũng khó tránh được con đường thành danh rồi!”
Tôi bị Giả Họa nói mà đầu gục xuống, nghe cô ấy nói tiếp: “Bảy giờ tối nay, bồi dưỡng tâm lý bên bờ hồ! Mình hi vọng việc bồi dưỡng tâm lý của cậu sớm có thể thu được kết quả, cần thiết lắm đấy!”
Đầu của tôi gục xuống mặt bàn. Không biết hôm nay là ai sẽ hướng dẫn cho tôi đây, ông trời ơi, xin hãy ban cho con cuộc sống của người bình thường đi mà! Nhưng mà đầu tiên, xin hãy ban cho con một giáo viên tâm lý có tâm lý bình thường trước đã!
Giờ học, Vương Cát và vài sinh viên nam đi qua hỏi tôi: “Mấy lời trong bài văn kia của cậu lấy kinh nghiệm từ đâu vậy?”
“Hả? Bài văn hả, không phải mình viết đâu!” Tôi thề thốt phủ nhận, có điều mọi người đều không tin, mọi người mặc định đó là kiệt tác của tôi, tôi bị bọn họ hỏi loạn đến mức phát điên, cuối cùng tôi đứng dậy gào lên, lớn tiếng tuyên bố: “Bài văn đó là lúc bồi dưỡng tâm lý giáo viên giảng cho tôi, các cậu muốn hỏi thì đi hỏi giáo viên tâm lý của mình đi!”
Sau khi nói dối như Cuội, tôi bình tĩnh ngồi xuống. Vấn đề vừa được giải quyết, lại có một vài sinh viên nam nhỏ giọng hỏi tôi: “Phạm Thái thật sự thích đàn ông bị hói sao? Vậy chẳng phải chỉ có ông già thôi sao?”
Tôi sớm đã bị bọn họ hỏi đến phiền nên buột miệng nói: “Tóc thưa, có khuynh hướng bị hói cũng được, bố bị hói, có gen di truyền cũng ok!”
Đám nam sinh á khẩu, còn Phạm Thái thì đỏ hết cả mặt, cô nàng nhanh chóng thu dọn sách vở, túi rồi chạy khỏi giảng đường. Tôi đứng lên, vốn định gọi cô ấy lại nhưng lại bị Giả Họa ngăn cản.
Không tập trung ngồi học nốt tiết cuối, vừa hết giờ tôi lao ra khỏi giảng đường đầu tiên. Bước vào phòng kí túc, tôi thấy Phạm Thái nằm bò trên giường khóc, lòng tôi bỗng thấy cực kỳ áy náy, tôi lặng lẽ kéo rèm cửa sổ xuống, cẩn thận ngồi xuống cạnh giường Phạm Thái, không biết nên mở miệng khuyên giải cô ấy thế nào. Lúc này, Tiểu Dư Giả Họa cũng đã quay về, thấy tình cảnh đó, Tiểu Dư nhìn tôi, cũng ngồi xuống, khuyên Phạm Thái: “Vưu Dung nói cậu thích trai hói đầu đúng là quá đáng thật, nhưng hôm qua cậu không xuống tầng nên không biết cái tên theo đuổi cậu ấy, đúng là rất khó đuổi đi.”
Phạm Thái nghe thấy hai chữ ‘hói đầu’ đột nhiên ngẩng đầu lên, dùng giọng điệu xối xả hiếm thấy nói: “Hạnh phúc cái gì chứ, thế mà cậu cũng nói ra được, cậu bảo mình sau này phải sống như thế nào đây.”
Phạm Thái luôn luôn dịu dàng lần đầu tiên tức giận hét lên với mình, tôi lập tức sững người. Trong lòng thấy cực kỳ tủi thân nhưng không biết trả lời cô ấy thế nào, lời đến họng nửa ngày mà không nói ra được, sau cùng tôi mới chua chát nhỏ giọng đáp: “Mình nghĩ là, trong mấy nam sinh theo đuổi cậu dù sao cũng không có người cậu thích, nên nói vậy cũng không có vấn đề gì.” (Tôi thầm nghĩ, hơn nữa mẹ mình thật sự cũng vì nguyên nhân này mới lấy ba mình mà, vậy nên bà cũng dạy mình như thế.)
Thật không ngờ Phạm Thái nghe vậy, giọng điệu càng trở nên hung hăng, vừa khóc vừa gào lên: “Đối với cậu thì không sao nhưng với mình thì như vậy quá đáng lắm! Cậu không để ý đến danh tiếng nhưng mình lại quan tâm!”
Tôi hoàn toàn sững sờ, ngực đột nhiên nhói đau. Tiểu Dư cũng ngẩn ngườivì sự khác thường của Phạm Thái, lúc này Giả Họa đột nhiên lớn tiếng ngăn Phạm Thái lại: “Đừng nói nữa!”
Tôi cảm thấy nước mắt hình như sắp trào ra, không muốn ở lại kí túc một giây nào nữa, tôi gượng gạo nói:
“Xin lỗi, trưa nay bác sĩ Võ hẹn tôi đến xem kết quả xét nghiệm máu.” Rồi vội vàng rời khỏi phòng.
Tim như bị bóp nghẹt, rời khỏi kí túc xá, ngây ra ở một góc không người hồi lâu, nghĩ đến những lời lúc nãy của Phạm Thái, hốc mắt lại ươn ướt, qua m