Teya Salat
Đóng Cửa Thả Boss

Đóng Cửa Thả Boss

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322724

Bình chọn: 9.5.00/10/272 lượt.

àng

hỏi han...

Lại thêm vụ Trương Mỹ Nhã khoác tay anh hôm tuyên

truyền, những hình ảnh như thế cô đã nhìn đủ lắm rồi, lần nào cô cũng đứng sau

lưng người ta, nhìn anh từ từ hạ màn vở kịch lộng lẫy, duy chỉ không có chốn

dung thân cho cô.

Rốt cuộc là từ khi nào cô đã chìm đắm trong thứ tình cảm

này, người khác đều thốt lên kinh ngạc rằng tiểu nha đầu như cô mà cũng đầy bầu

tâm sự?

Trên thực tế, chỉ cần là chuyện liên quan đến Dụ Hằng,

cô đều không bao giờ quên.

Hai năm trước cô một thân một mình sang Hàn Quốc học,

không hiểu vì sao, cô không hề có cảm giác thân thuộc với đất nước của mẹ,

những lúc rảnh rỗi thích lật giở tập san tạp chí điện tử và báo khoa học kỹ

thuật mạng, coi đó là thú vui ngoài giờ học. Cô biết thi đấu thể thao điện tử

của Hàn Quốc cực kỳ lợi hại, luôn hy vọng Trung Quốc có thể vượt qua họ, đúng

lúc ấy, “Dực Thần” của Dụ Hằng lọt vào tầm ngắm của cô. Công ty Dực Thần để

quảng bá cho “Thiên Ngoại Phong Thần” mới khai thác, khích lệ game thủ mở tài

khoản, và cam kết trao giải thưởng lớn. Trong đánh giá so sánh tổng hợp trên mạng

năm ấy, game PhongThần này đúng là đã đánh bại game “Đột kích” đang hot nhất

bấy giờ của Hàn Quốc, chiếm lĩnh thành công ngôi vị công nghiệp điện tử mới nổi

số một Châu Á. Cô rất vui đăng ký tham gia thi đấu, dưới sựgiúp đỡ của sư phụ

King, cuối cùng cũng đánh bại Boss, trong lúc tâm huyết dâng trào bèn vẽ tấm

poster tuyên truyền chiến lược tấn công cuối cùng gửi cho Dực Thần, không ngờ

lại nhận được sự tán thành của Dực Thần.

Họ mời cô tốt nghiệp xong thì đến Dực Thần làm việc,

vừa hay bệnh nhớ nhà của cô ngày càng nặng, nhanh chóng đồng ý. Sếp tổng của

Dực Thần – Dụ Hằng là tấm gương chiêu hiền tài điển hình, gửi đếnmột bức điện

chào mừng chính thức, lần đầu tiên khiến cô nhớ tên anh. Tiếp sau này việc tìm

kiếm thông tin về anh thành lẽ đương nhiên, nhất là khinhìn thấy ảnh bán thân

của Dụ Hằng công bố trên mạng, rất đáng thất vọng là mặt cô lại đỏ bừng.

Tiểu nha đầu trong lúc bệnh nhớ nhà nghiêm trọng chưa

được chữa khỏi, lại mắc thêm bệnh yêu đơn phương. Về nước rồi, triệu chứng đó

lại càng trầm trọng thêm.

Hơn nghìn ngày đêm trằn trọc, không ai có thể cứu được

cô. Cô chìm đắm trong suy nghĩ miên man, suy tính thiệt hơn. Gần như tất cả

những việc mà các cô nàng ngốc nghếch làm cô đều làm qua: nghe ngóng sởthích

của anh, để ý trang phục của anh, đến cả những tờ báo, tạp chí anh quẳng đi

không ngó ngàng, cô cũng đều sung sướng thu gom lại... Lúc nghiêm trọng nhất,

cô còn vì trả lại cái ô anh đánh rơi mà dầm mưa chạy đuổi theo cả cây số...

Bố nói với cô: “Nha đầu ngốc, sao con lại ngốc như thế

chứ? Lẽ nào con là con chim non mới nở, trông thấy cậu ta đầu tiên nhận luôn là

mẹ rồi?”

Cô gái ngốc An Tín níu chặt tấm áo khoác ướt đầm, mắt

hoe đỏ không nói một lời, còn chiếc ô màu xanh đậm kia, được cô ôm trong lòng

không ướt tí nào.

Chứng kiến cô ngốc như thế ngoài bố ra, có lẽ không ai

tin được cô lại có thể lún vào sâu đến thế. Bố cũng đã từng nói: “An Tín à, con

như thế là mù quáng đấy có biết không? Nếu có một ngày con phát hiện ra Dụ Hằng

yêu người khác, thì con định đau lòng mà chết sao?”

Cô nói với ông rằng: “Trừ phi chính mắt con trông thấy

anh ấy có bạn gái rồi, nếu không con không kìm được...”

Đúng thế, không kìm được nhìn anh, không kìm được

thích anh. Bố lắc đầu, từ đó không khuyên cô nữa. Cô cũng cứ thế tự cổ vũ mình,

chờ đợi cái ngày cô có thể tỏ tình tới, mà chưa từng tính đến hậu quả.

Ba hôm trước bị Trương Mỹ Nhã phá hoại, không thể nói

với anh, chẳng phải vẫn còn hôm nay đó sao?

An Tín từ hồi ức tỉnh lại.

Bày ra bên tay vẫn là phác họa của Dụ Hằng, khẽ loạt

soạt trong gió đêm, còn cả điện thoại cừu vui vẻ im lìm. Cơn say đã bốc lên từ

lâu, trở qua trở lại không ngủ nổi, cô quả quyết dồn cả về phía gan, nhân có

hơi rượu rút điện thoại ra, tìm lại số của Dụ tổng gọi ba ngày trước, bấm gọi

luôn: “A lô, là Dụ Hằng đúng không?”

Gọi thẳng luôn tên, không đếm xỉa gì nữa!

Bên kia có vẻ ồn ào, một giọng trầm tĩnh đáp: “Cô An

tìm tôi?”

Là tiếng của Boss, hình như đang họp thường kỳ, mặc

kệ! Cô đầu mê óc lú hỏi thẳng luôn: “Anh có thích tôi không?”

Bên kia đầu tiên im ắng, một phút sau mới nghe Dụ Hằng

nói một câu: “Mọi người đợi chút, tôi nhận cuộc điện thoại”. An Tín thở phù

phù, nghe tiếng Boss đại nhân mở cửa rồi đóng lại, mới đáp: “Được rồi, chỗ này

là phòng chờ, cô có thể nói được rồi”.

“Anh có thích tôi không?” An Tín lấy hết dũng khí, hét

tướng, “Mỗi lần thấy anh ở cùng người đẹp, trong lòng tôi rất buồn!”

Boss Dụ Hằng không đáp lại.

“Tôi thích anh như thế, anh thích tôi một chút thì

chết hay sao?”, cô bắt đầu lăn trên giường, nhưng không sao ngăn được nước mắt

đầm đìa.

“An Tín, cô uống rượu đúng không?” giọng Dụ Hằng có

phần lắng xuống.

“Sao anh biết?”

“Thường ngày cô hễ nhìn thấy tôi là căng thẳng, nói

không quá ba câu”.

An Tín khóc òa: “Đó là vì anh toàn nghiêm mặt với tôi,

rất là đáng sợ, cứ như tôi làm sai chuyện gì ấy”.

Dụ Hằng ở đầu dây bên kia thở dài: “Đừng khóc