
mặc kệ vẻ u ám trên
mặt, trước tiên phải khoản đãi tử tế người thân vô tình gặp mặt này trước đã,
không ngó ngàng đến bên trái. Bởi có mùi hương thanh khiết trên áo quần quen
thuộc, cô không cần quay đầu sang cũng có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh
bên cạnh.
Mẫn Chính Xương coi An
Tín như đại diện cho lớp nhân viên trẻ của Dực Thần, không ngừng hỏi cô những
kiến thức liên quan đến chuyên ngành điện tử. An Tín bỗng nảy ra ý tưởng, thể
hiện cách nhìn của mình đối với tiền đồ ngành điện tử thông qua những kinh
nghiệm chơi game trên mạng, nội dung sâu sắc, lời lẽ dễ hiểu nói rõ từng loại
lý luận. Cô đưa ra một câu hỏi: “Trung Quốc từng tổ chức “Cuộc thi đấu điện tử
thanh niên Châu Á”(4), khai thác được rất nhiều ý tưởng trò chơi có giá trị,
“Dực Thần Quốc Tế” năm ấy đã giành được thành tích xuất sắc. Có thể nói, những
công ty như Dực Thần ở Trung Quốc không nhiều, chúng tôi có triển vọng trở
thành bá chủ AACC kỳ tới, không biết ngài Mẫn đây có hứng thú cùng thúc đẩy
Đông Tĩnh tham gia thi đấu, mở ra một sân chơi cho các tài năng cho các thanh
niên quý quốc giao lưu cùng chúng tôi hay không?” An Tín hỏi rất khéo léo, mà
cũng rất cần thiết. Cô dùng cách nói thanh thiếu niên giao lưu thi đấu điện tử
để thăm dò ý đồ hợp tác với Dực Thần của Đông Tĩnh. Cấp trên Dụ Hằng ngồi cạnh
án binh bất động, lại không dùng tiếng Hàn trao đổi, cô chỉ mạo hiểm thăm dò
chút thôi. Hơn nữa cô từ đầu tới cuối luôn nghi ngờ anh nghe hiểu tiếng Hàn,
bởi khi cô nhắc đến những thuật ngữ khó như “thi đấu điện tử” rồi “sân chơi
giao lưu”, khoé miệng anh có hơi cong lên.
(4) AACC
Chủ trương chí hướng của
một người đều có thể thể hiện ra từ những động tác nhỏ nhất, Dụ Hằng cũng thế.
An Tín mỗi tối ngồi vẽ anh đã cực kì quen thuộc với khoé môi ấy, mỗi lần cong
lên chính là thể hiện sự quyết đoán, và cả vô tình của anh; khi anh khẽ cười,
là báo hiệu anh có tâm trạng tốt.
Hiệm giờ anh đang dần thả
lỏng, cô có thể hiểu là sự ngầm tán thành.
Mẫn Chính Xương khoanh
tay, giữ một tư thế ngạo mạn, rất lâu sau mới chậm rãi nói: “Cô An đang nói tới
diễn đàn hợp tác thanh thiếu niên đúng không? Tôi cảm thấy vấn đề của người trẻ
tuổi có lẽ là sự thận trọng, bởi nó đại diện cho một thứ văn hoá giao lưu, nếu
không cẩn thận, tôi e sẽ ảnh hưởng đến thế hệ trẻ của Đại Hàn Dân Quốc chúng
tôi”.
Nghe xong những lời xằng
bậy ấy, lông mày bên trái của An Tín bất giác nhíu lại. Mẫn Chính Xương tuy là
cậu cô thật, nhưng điều đó không có nghĩa ông ta có quyền hạ thấp người Trung
Quốc. Cô im lặng mím chặt môi, nén lại câu “mẹ kiếp” chuẩn bị buột ra. Lúc ấy
Dụ Hằng nhổm dậy, dùng mỗi tay phải rót đầy sâm-panh cho Mẫn Chính Xương, từ
tốn nói: “Không biết ngài Mẫn có hứng thú với hoạt động ngoài trời không? Ngày
mai tôi muốn mời ngài đi cưỡi ngựa”.
Trong tình cảnh im lặng
như thế, Boss khéo léo lên tiếng hoá giải bầu không khí, An Tín nhìn anh tỏ vẻ
biết ơn, xong Dụ Hằng không đếm xỉa gì đến ánh mắt cô, chỉ hướng về phía Mẫn
Chính Xương nâng ly: “Ngựa Trung Quốc cực kỳ dẻo dai, chạy tới cuối cùng mới
thể hiện tài năng của nó. Khi chúng còn nhỏ, sẽ vùng vẫy thoát khỏi dây cương
của chủ nhân tung vó bốn phương, có thể mới tới đích trước những con ngựa xuất
phát chậm chân hơn được.”
Nói xong, anh một hơi
uống cạn, cười nhìn Mẫn Chính Xương: “Mai tôi sẽ đưa ngài đi xem con ngựa đó”.
“Không phải vội, ngài
Dụ”. Mẫn Chính Xương khoát tay ra hiệu, tỏ ý ông ta hiểu động tác đứng dậy tiễn
khách của Dụ Hằng, nhưng vẫn đanh mặt nói tiếp, “Tôi bỗng nhiên nảy sinh một
cảm giác rất quen thuộc với cô đây, tôi có một câu muốn thỉnh giáo cô ấy”.
An Tín ngồi thẳng lại,
nghiêng đầu về phía ông ta lễ phép nói: “Ngài cứ nói”. “Nghe nói cô An đã từng
học ở Đại Hàn Dân Quốc? Không biết cô có suy nghĩ thế nào về chúng tôi?”
Câu này bắt buộc phải trả
lời cẩn thận rồi, rõ ràng sắc mặt không vui của mình đã bị ông ta bắt gặp, An
Tín tự nhắc nhở mình, không thể gây thêm rắc rối cho Boss Dụ được.
Cô nghĩ một chút, rồi mới
đáp: “Hàn Quốc thuộc khu vực bán đảo hướng ra biển, rừng núi bao phủ đại bộ
phận đất đai, tôi cho rằng đó là một đất nước xinh đẹp…” lời còn chưa nói hết,
Mẫn Chính Xương đã ngắt lời: “Cô An, tôi muốn nghe những câu thật lòng” Ngữ khí
của ông ta bao phủ một sự cứng rắn không giấu diếm.
“Được thôi”. An Tín bất
đắc dĩ nói, “Tôi sẽ kể một chuyện để lại cho tôi ấn tượng sâu sắc, có liên quan
đến Jun In Kwon”. Cô bình thản nhớ lại, bình thản kể, Dụ Hằng ngồi bên cạnh cô,
nhấp ngụm sâm-panh, cử chỉ vẫn lạnh lùng như cũ nhưng không thất lễ.
“Mùa hè năm 2000, tại sân
vận động đại học Yonsei, tôi may mắn được xem trực tiếp một chương trình ca
nhạc ngoài trời. Màn đêm hôm ấy rất tĩnh mịch, khói lửa đèn đuốc tụ lại một
chỗ, tôi ngồi trên ghế nghe tiếng hát phía trước vọng đột nhiên nhận thấy chung
quanh xảy ra một chuyện không sao tưởng tượng nổi – Bởi những người bạn học
thường ngày lạnh nhạt và giỏi kiềm chế là thế đều lao về phía trước như phát
điên, thân hình lắc lư theo tiếng nhạc điện tử chói tai.