
hàng nhỏ của cô, khẽ phẩy
quạt không nói năng gì.
Lẽ nào Đại Thần đã xuất hiện ở Tân Thủ Thôn(5) đã gây
chấn động?
(5) Nơi game thủ đến khi lần đầu tham gia trò chơi.
An Tín di chuột bấm loạn lên, bấm vào gian hàng bên
cạnh, mới hiểu đầu đuôi câu chuyện. Cô vừa rồi chẳng phải nói bán thân kiếm lộ
phí về nhà sao? Một cô em không biết chạy đến từ lúc nào, mở tiệm sát sạt trưng
biển “à bán cùng cô ấy”, chồng cô nàng trông thấy, cũng hớn hở chạy đến bày hàng,
quảng cáo “vợ chạy theo người ta rồi, ông chủ nhỏ bỏ hàng góp lộ phí”, người
thứ ba còn kinh hơn, dứt khoát mở cửa hàng, trưng hàng chữ “Giữa đường thấy
chuyện bất bình, bỏ hàng chi viện láng giềng!”
An Tín hỗn loạn hồi lâu, nhận được mật ngữ của Tướng Công,
anh xoa đầu cô an ủi: “Bà xã hết tiền à? Đi, anh đưa em đi làm nhiệm vụ phụ
bản, ôm cả đống về”.
Tướng Công “xoạch” cái gấp quạt lại trong lòng bàn
tay, khẽ phủi: “Nhất vợ nhì trời”.
An Tín thu lại sạp hàng, sung sướng đi theo tướng quân
Nửa Đêm. Một nhóm đồng đội đứng trước ảo cảnh phụ bản, đội trưởng là Danh Vô
Sĩ, lưng hổ mình gấu, đang gào thét gọi người đến diệt Boss trên kênh thế giới.
(Thế giới): Cường nhân đoàn đến trị liệu (số bác sĩ),
đã sắp đến cửa động rồi, Siêu Vô Sĩ dẫn đội, nhanh chóng đến trị liệu.
Đồng đội của anh vung tiền mở loa gọi giúp.
(Loa): Mao Chủ tịch dạy chúng ta, người đông sức mạnh
lớn!
(Thế giới): Cường nhân đoàn đến 1 trị liệu, đã sắp tới
trước cửa động, Siêu Cường Võ Sĩ dẫn đội, có trị liệu đến giúp chưa?”
(Loa): Mao Chủ tịch dạy chúng ta, chủ nghĩa xã hội cứu
Trung Quốc! học tập theo tấm gương đồng chí Lôi Phong(6)!
(6) Lôi Phong: Tấm gương người chiến sỹ Trung Quốc
toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ.
(Thế giới): Cường nhân đoàn đến 1 trị liệu, đã vào cửa
động giết quái rồi, Siêu Nhân Võ Sỹ dẫn đội, hỏa tốc đến 1 trị liệu!
Một lúc sau, An Tín thấy đội ngũ xông vào không nói
năng gì nữa, tò mò hỏi: “Bọn họ sao rồi?”
Tướng Công đáp qua loa: “Tám phần là toi rồi”.
“Chẳng phải có Siêu Cường Võ Sỹ dẫn đội sao?”
Đang nói, thì ngũ tiểu cường vào trong thế giới quét
lên thế giới một câu, để chứng minh sức chiến đấu lâu bền của họ: “Mao Chủ tịch
dạy chúng ta: Ngã xuống ở đâu thì đứng dậy ở đó!”
An Tín: “…” (
Loa): Cường nhân đoàn đến 1 trị liệu, mẹ kiếp anh còn
nhìn cái gì nữa, còn thiếu mỗi ông lớn là anh thôi!
Tướng Công đại nhân lúc này mới dừng tay phẩy quạt,
thu lại Quan Vũ cấp Thần Binh như Tuyết Nhạn, gửi gương mặt nhìn cười: “Đi
thôi, đám cháu này không chống đỡ nổi rồi, anh vào hạ gục một tên trước, em
nhanh chóng vào theo nhé”.
An Tín cuống lên: “Này, đừng có cướp chỗ của người
khác chứ!”
An Tín cuối cùng hợp thành một đội với Tướng Công đại
nhân. Vừa vào phụ bản, Tướng Công bức thoái vị thành công, giành được vị trí
đội trưởng. Anh cẩn thận chăm sóc An Tín dưới tên ID là Tinh Linh, yểm trợ cho
cô ở sau lưng, không nói năng gì, chỉ thả Bảo Bảo ra chém quái, cho cô lấy kinh
nghiệm.
Nguyên đội trưởng thấy đôi vợ chồng họ ăn ý lại bình
tĩnh, cười phá lên nói: “Chao ôi, vẫn là Đại Thần lợi hại nhỉ, quăng bừa ra con
chim cun cút cũng mạnh hơn người trần chúng ta”.
Tướng Công không ừ hứ gì, trước mặt người ngoài lại
khôi phục vẻ lạnh lùng ít nói mọi khi. An Tín ấp úng: “Đấy là Tiểu Phượng
Hoàng”.
“Ha ha, hóa ra là Tiểu Phượng Hoàng à, thảo nào tôi
nhìn kiểu gì cũng không thấy giống gà”.
“Phượng Hoàng là Điểu tộc”.
“…”
Chém quái một lúc, đội trưởng kia mất hết kiên nhẫn,
gào tướng: “Phải đánh đến bao giờ nữa không biết, chi bằng thả Thành Quán ra,
một loáng là quét sạch”.
Tướng Công không thèm để ý tới hắn, ở phía sau giúp An
Tín từ từ chém… Đến giây phút cuối cùng của Boss, anh thật sự thả một con hồ ly
toàn thân trắng như tuyết, tên là Địa Không Đạn Đạo Bộ Đội” – cũng chính là
biệt danh của Thành Quán – trực tiếp xông lên cắn chết yêu quái cuối trận.
“Để lại tiền, để lại đồ, còn lại cho các ngươi hết”.
Anh bỗng nhiên mở trạng thái PK, cầm quạt đứng trước Tinh Linh, ra lệnh cho các
thành viên trong đội, “Ta hy sinh cả buổi tối cho bà xã, chính là để kiếm tiền
cho cô ấy”.
Mọi người nhìn những trang bị tuyệt đỉnh trên người
anh, trong ánh sáng lờ mờ tỏa ra, thoáng chần chừ, rồi đều thúc ngựa rời đi.
An Tín đỏ mặt vơ sạch toàn bộ tiền vàng, vô cùng cảm
kích, không quên hỏi anh: “Anh có phải là rất bận không?”
Tướng Công cười đáp: “Hơi bận một chút, đang đóng
quảng cáo”.
Cô lập tức tỏ ra vô cùng áy náy: “Hả, các anh quay
phim không quản ngày đêm sao, tối nay anh dẫn em quét phụ bản, chắc chắn là ảnh
hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của anh đúng không?”
Tướng Công vẫn vui vẻ cười: “Em thế này chẳng phải là
biết rồi còn hỏi hay sao, không sao đâu, anh cam tâm tình nguyện mà”.
An Tín hơi xúc động, nhớ lại hai năm nay, anh lúc nào
cũng lặng lẽ ở bên cô, không ồn ào chỉ lặng lẽ giúp đỡ, trong lòng cô bỗng thấy
ấm áp hẳn lên, không còn âu sầu chuyện bị Dụ Hằng phớt lờ nữa. Cô gửi đi một
mặt cười thật to, offline với tâm trạng vui vẻ, còn chúc anh ngủ ngon.
“Cảm ơn anh, tối nay gặp anh thật tốt quá