Disneyland 1972 Love the old s
Đồng Lang Cộng Hôn

Đồng Lang Cộng Hôn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323810

Bình chọn: 10.00/10/381 lượt.

Vậy ba có thể cho con mười phút, con có mấy câu muốn nói với anh ấy.”

Tư Đồ Nạo nhìn thoáng qua An Dĩ Phong vẫn giữ im lặng, bất đắc dĩ gật đầu: “Ba chờ con trong xe!”

***

Vài phút trước trong phòng còn nóng bỏng, vậy mà vài phút sau lạnh lẽo tựa hầm băng. Tiếng cười của bọn họ đã vĩnh viễn trở thành quá khứ. Tư Đồ Thuần run rẩy đứng lên, từ phía sau An Dĩ Phong nắm lấy tay hắn. Ở trong bàn tay lạnh lẽo của cô, hắn lặng lẽ rút ra.

“Anh bây giờ đã hiểu, vì sao em nói chúng ta không phải là người cùng một thế giới.” Hắn cười khổ: “Thì ra ... Ông ấy là ba em. Vì sao không sớm cho anh biết?”

Cô hiểu ý hắn, ngày ba cô nhậm chức, cô cùng An Dĩ Phong nhìn thấy trên TV. Hôm đó, hắn còn nói mấy câu cực kì châm chọc, trong kí ức của cô còn mới mẻ như chỉ hôm qua mà thôi.

“Còn có thể thay đổi cái gì? Anh có thể không yêu em sao?”

“Con gái cục trưởng cục cảnh sát cùng tội phạm vụng trộm yêu đương, em có biết chuyện này truyền ra ngoài sẽ bị dèm pha đến cỡ nào hay không?”

“Biết.” Cô lẳng lặng nói: “Cho nên em đã nói với chính mình, người đàn ông này mình không thể yêu, không thể yêu ... Nhưng là, em vô dụng quá ...”

“......”

“Với anh, em không thể khống chế được!”

“Em nghĩ rằng chuyện chúng mình có thể giấu mãi được sao? Sớm muộn gì cũng bị bại lộ, ba em đến lúc đó rất có thể bị cách chức, nếu vậy em tính làm sao bây giờ?”

Cô tựa vào vai hắn, thở dài: “Đừng hỏi em, em không biết, em ngay cả nghĩ cũng không dám nghĩ!”

“Bây giờ nếu em nói chia tay, anh sẽ không trách em, anh có thể thông cảm ...”

Cô vội vàng nắm lấy tay hắn, “Anh không muốn em?”

Hắn xoay người nhìn cô, đáy mắt là màu máu đỏ tươi: “Em muốn anh trả lời như thế nào? Nói cho em: Anh một chút cũng không muốn, hay nói cho em rằng đúng, anh muốn?”

“Em hi vọng anh cái gì cũng đừng nói. Nếu đã quyết định cùng nhau, thì cứ như vậy đi.” Cô nắm chặt tay hắn, mệt mỏi tựa vào ngực hắn: “An Dĩ Phong, cho đến lúc anh không còn yêu em, đừng nói đến việc miễn cưỡng chia tay như vậy. Nếu thực sự có một ngày anh không còn yêu em, không cần phải cố gắng dối lòng, nói rõ cho em biết ... Em chỉ hi vọng anh còn sống, sống thật hạnh phúc, để mỗi lần nghĩ đến anh, em có thể thấy anh thoải mái nở nụ cười ...”

“Tiểu thuần!”

Cô ở trong lòng hắn lắc đầu, nói: “Anh nói xem, chúng ta làm sai điều gì? Chúng ta không cần danh phận, không cần hứa hẹn, không cần mặt mũi ... Chúng ta chỉ vì có thể gặp mặt, điều gì cũng không để ý, như vậy cũng không được sao? Có phải chúng ta phải giấu mình ở những nơi người khác không thấy, nhớ nhung, tự dằn vặt ... mới là đúng sao?!”

Cô ôm chặt hắn, cô gắng cảm nhận hơi ấm từ cơ thể hắn: “Chúng ta yêu nhau, chỉ thế thôi!”

“Đúng vậy!” Hắn vuốt tóc cô, khẽ vỗ vai, giọng nói nhẹ nhàng: “Luật pháp cũng không thể xen vào giữa chúng ta. Dù sao em cũng là cảnh sát, anh là tội phạm. Chỉ bằng khá năng cùng kinh nghiệm của chúng ta, muốn yêu đương vụng trộm, cam đoan có thể thần không biết, quỷ không hay!”

Cô lặng lẽ lau nước mắt, cười đẩy hắn ra: “Ghét quá! Mở miệng là vụng trộm. Anh chưa lập gia đình, em chưa bị gả đi, anh tình em nguyện, chúng ta vụng trộm ai?”

“Được, không phải yêu đương vụng trộm! Chúng ta là quang minh chính đại – Tình yêu, đừng nói luật pháp không thể xen vào, đến Ngọc Hoàng đại đế cũng không thể!”

“Có thế em cũng không chịu. Em sẽ yêu anh, em càng muốn cả đời này chỉ yêu anh!”

Hắn cười phụ họa cô, “Cả đời anh coi như bị hủy trong tay em!”

“Ai bảo anh trước đây bám lấy em, mỗi ngày lại bày ra bộ mặt đẹp trai, lại lạnh lùng, lại hài hước, lại si tình ....”

“Anh sai rồi!”

Cô kiễng chân hôn hắn, cười sáng lạn: “Em phải đi!”

“Được! Khi nào có thể nhớ gọi điện cho anh.”

Bóng dáng xinh đẹp của cô biến mất trước mắt hắn, An Dĩ Phong nện một quyền trên vách tường, máu tươi nhiễm hồng một mảng trên bức tường trắng muốt.

“Trên thế giới này phụ nữ tốt nhiều như vậy, tại sao anh lại gặp phải em ...”

Suốt một tuần liền, Tư Đồ Thuần mang cả mẹ, cả anh trai đã qua đời, đến ông nội bà nội cũng lấy ra nói nốt, khóc mất cả lít nước mắt, cuối cùng khiến cho Tư Đồ Nạo tức giận đến nói cũng không thèm nói mở miệng: “Thuần Thuần, con là người thân duy nhất của ba, sao ba có thể không thương con ... Ba chỉ muốn con hạnh phúc, hi vọng con có thể tìm được một người đàn ông xứng đáng phó thác cả đời, sống một cuộc sống vô ưu vô lo ... Con không thích Bùi Nhiên cũng không sao, ba tìm cho con một người đẹp trai hơn An Dĩ Phong, quan tâm đến con hơn An Dĩ Phong ... Con cắt đứt với hắn đi.”

Gặp thái độ kiên quyết của Tư Đồ Nạo, cô đành phải sử dụng chiêu bài hữu dụng nhất trong truyền thuyết, “Một khóc, hai làm loạn, ba thắt cổ”. Tuyệt chiêu này tung ra, làm Tư Đồ Nạo thật sự không có cách nào, chỉ bỏ lại một câu: “Cô yêu thế nào mặc cô, dù sao từ nhỏ đến lớn có việc gì là cô nghe theo lời tôi? Tôi rồi cũng già, nuôi một đứa con gái không hiểu chuyện như cô thật là ... Cùng lắm thì tôi từ chức, đi Australia, tìm chú Trình của cô câu cá!”

Nghe thế, cô lập tức ném con dao hoa quả trong tay, nhanh nhanh chóng c