
đưa tay nhận lấy bánh ngọt, mới nhận thấy bàn tay kia không phải là bàn tay tinh tế dịu dàng, mà là một bàn tay rộng lớn, khỏe mạnh.
Nó ngẩng đầu, cơ thể An Dĩ Phong rất cao hớn, che khuất cả mặt trời. Tuy rằng không còn là đại ca xã hội đen, không còn thủ hạ tiền hô hậu ủng, nhưng An Dĩ Phong vẫn giống như trước, có một loại khí thế bức nhân.
Tiểu An cúi đầu, không dám nhìn thẳng.
“Để cho con thất vọng rồi ...” An Dĩ Phong ngồi bên cạnh nó, giọng nói không giống một người ba cho lắm: “Có phải là ba không nên xuất hiện?”
Một chút, Tiểu An thầm nghĩ.
“Ba đổi phụ nữ so với nháy mắt còn nhanh. Bởi vì mỗi nháy mắt xong, phát hiện người đó không phải mẹ con, ba không muốn nhìn họ lần thứ hai ...”
“...” Nó không hiểu, ít nhất hiện tại không hiểu.
An Dĩ Phong không nói nữa.
Không khí im lặng đến mức hơi áp lực.
Một trận gió mạnh thổi qua, một ít lá cây rơi xuống đất, tiếng “ba” vang lên càng làm cho người ta hít thở không thông.
“Trong trường học còn có ai bắt nạt con hay không?”
Nó muốn gật đầu, nhưng sự quật cường khiến nó làm ngược lại.
Một thứ quả rụng xuống vai nó, sắp đến nơi, bị An Dĩ Phong bắt được, tốc độ nhanh như gió. Cảnh này làm cho Tiểu An nhớ tới những cao thủ giang hồ trong phim, không hiểu sao làm nó hưng phấn.
“Con muốn ba mang con đi bờ biển thả diều không?”
Nó lắc đầu.
“Đưa con đi công viên trò chơi?”
Nó lắc đầu.
“Đứa con đi Madrid xem đá bóng?”
Nó vẫn lắc đầu.
“Đi Chicago xem NBA?”
Tiểu An muốn nói: con chỉ muốn học “võ công”.
An Dĩ Phong bỗng nhiên cười cười: “Con thật giống mẹ con. Năm đó ba theo đuổi mẹ cũng vậy, mặc dù ba nói gì mẹ con một câu cũng không trả lời.”
Tiểu An sửng sốt một chút, không tự giác hỏi, “Vì sao?”
“Bởi vì chúng ta không phải cùng một thế giới, mẹ con là một cảnh sát tốt, ba chỉ là một tội phạm.”
“Hai người yêu nhau sao?”
An Dĩ Phong thở dài, vỗ vỗ đầu nó: “Đương nhiên! Không thì làm sao có con?”
“À!” Có có chút buồn bực, sao lại thở dài a!
“Đúng rồi, tên tiếng Trung của con là gì?”
“Tên tiếng Anh là Anthony.”
“Anthony......” An Dĩ Phong cẩn thận đọc một lần, thất thần nhìn phương xa.
“Mẹ nói Anthony tiếng Trung là An Đông Ni.”
Trước kia nó vẫn nghĩ mình không có tên tiếng Trung, hôm nay biết được sự thật, nó mới hiểu được nỗi khổ tâm của mẹ.
“Tiểu An, mấy năm nay, hai mẹ con sống tốt không?”
Nó suy nghĩ nhiều lần, rốt cục mở miệng: “Ba ... Con cùng mẹ tốt lắm.”
An Dĩ Phong quay sang chăm chú nhìn nó.
Nó nghĩ nghĩ, lại nói tiếp: “Mẹ bảo khi con gặp ba, nhất định phải nói như vậy.”
An Dĩ Phong vỗ vỗ đầu Tiểu An, xoa tóc nó, sau đưa tay qua vai, ôm nó lại gần, “Xin lỗi, ba về trễ.”
Tiểu An vụng trộm đem cảm giác này ghi tạc vào đáy lòng – Tay ba nó rất lớn, lòng bàn tay rất mạnh mẽ!
“Ba có thể trở về ... là tốt rồi!”
Cho đến giữa trưa, Tiểu An theo An Dĩ Phong đi xuống triền núi, đá cuội lạo xạo trên đường cũng như đang ngân nga ...
“Con thật muốn làm đại ca xã hội đen sao?”
“Vâng!”
“Tiểu An, hứa với ba, về sau không được đi con đường này.”
“Tại sao?”
“Đó là con đường thông đến địa ngục, những người bên cạnh con dần dần sẽ mất đi.”
Chân Tiểu An khẽ trượt, thiếu chút nữa ngã. An Dĩ Phong dắt tay nó, con đường dù gập ghềnh đến đâu, có một bàn tay mạnh mẽ như vậy dẫn dắt, cũng không còn khó đi chút nào!
...
Rất nhiều năm sau, biết được những gì ba đã trải qua, nó rốt cuộc hiểu ...
Những con người trong bóng tối đó, chỉ có con đường chết, không thể chào tạm biệt ...
…
An Dĩ Phong lên triền núi đón Tiểu An, Tư Đồ Thuần dọn dẹp lại căn phòng hỗn độn, về nhà thay quần áo.
Cô vừa đến cửa, Tư Đồ Nạo lập tức ở trong phòng đi ra.
“Tối hôm qua con ở cùng An Dĩ Phong?”
Cô theo bản năng lấy tay che đi những dấu hôn trên cổ, bước nhanh về phòng. Nhưng dù cô có che thế nào cũng không dấu được ánh mắt tinh tường của Tư Đồ Nạo.
“Thuần Thuần, ngày hôm qua con cùng với An Dĩ Phong ...”
Cô giải thích ngay: “Chúng con ngày hôm trước có chút hiểu lầm, bây giờ đã sáng tỏ, không có việc gì!”
“Còn sau này? Các con có tính toán gì không?”
Thấy cô nghẹn lời, Tư Đồ Nạo lo lắng nhìn cô, “Con giúp ba hẹn cậu ta đến, ba muốn cùng cậu ta nói chuyện!”
“Ba?”
Tư Đồ Thuần hơi do dự. Tuy nói là gặp, nhưng một đại ca xã hội đen cùng với bộ trưởng bộ an ninh, bọn họ có thể nói chuyện sao?
Không phải sẽ là núi lửa gặp hầm băng đi?
“Con yên tâm, dù thế nào thì cậu ta cũng là ba của Tiểu An, ba có chừng mực!”
Cô gật đầu, vào phòng thay quần áo.
Cả một ngăn tủ, cô dường như đã thử hết mới quyết định chọn một chiếc váy xám ngắn. Nhưng đeo chiếc vòng cổ gì cho xứng? Vòng ngọc trai? Bạch kim? Hay là mỹ kí?
Màu son môi, café trầm, àu hồng phấn trong suốt, hay màu tím quyến rũ?
Còn nội y, như thế nào là gợi cảm nhất ...
Cô chọn quần áo xong, trở lại quán đã gần giữa trưa, An Dĩ Phong cùng Tiểu An vẫn chưa trở lại.
Quán vẫn như vậy, khách không nhều lắm. Cô cũng theo thói quen ngồi bên cửa sổ, chờ đợi không thay đổi ... Điều duy nhất thay đổi là nụ cười trên miệng nói không lên lời ngọt ngào.
Cô nhìn