Polaroid
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách 2

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327612

Bình chọn: 8.5.00/10/761 lượt.

không có gì là không tốt. Người xinh đẹp, tính tình

tốt, gia thế tốt, điều quan trọng nhất là toàn tâm toàn ý với cậu… Cho

dù người khác nói thế nào, hai đứa cũng là vợ chồng hợp pháp, đối với

quyết định của mình, cậu phải chịu trách nhiệm…”

“Em hiểu rồi, em sẽ cố gắng.”

Diệp Chính Thần – Con người này lần đầu

tiên khi vừa gặp mặt đã mang lại cho Bạc Băng một ấn tượng sâu sắc là

một công tử đào hoa. Nhưng hóa ra, trên vai anh lại mang một nỗi đau khổ không thể nói thành lời.

Bạc Băng ngẩng nhìn bầu trời, những ngôi sao trước mắt cô trở nên hỗn độn.

Trịnh Vỹ hỏi cô: “Cậu ấy luôn luôn là

người đàn ông biết kiềm chế, rốt cuộc là em đã dùng phương pháp gì để

cái được gọi là lý trí và kiềm chế trong cậu ấy đều bay lên chín tầng

mây vậy?”

Bạc Băng cười gượng lắc đầu, chứng tỏ đối với điều này bản thân cô không biết gì cả.

Dù sao, cô cũng không thể nói với Trịnh

Vỹ rằng anh ta đừng cho rằng Diệp Chính Thần là một người có sự tự chủ

tốt trong suy nghĩ, đừng nhìn những biểu hiện bình tĩnh hằng ngày của

anh như vậy mà tưởng lầm. Thực chất khi cởi quần áo, Diệp Chính Thần –

Đến cầm thú cũng không sánh bằng anh!

Trịnh Vỹ thở dài, nói tất cả là do: “Nghiệt duyên mà!”

Ai nói là không phải chứ, Trung Quốc có

đến hơn mười triệu dân, mà cô và anh lại ở sát vách phòng nhau, nếu nói

theo lời của Phùng là: Hôm nay thiên thời địa lợi nhân hòa, không phát

triển gian tình một chút, thật sự là đạo trời khó dung!

Cũng may, cô và anh đều có đủ lòng kiên định nên mới có thể giữ vững gian tình đến cuối cùng.

***

Càng về đêm những tiết mục càng lúc càng đặc sắc.

Lại một tiết mục sôi động vừa được diễn

xong, toàn bộ những ánh đèn ngũ sắc được dùng để biểu diễn trong phòng

khách đều vụt tắt, âm nhạc chợt biến mất, bất chợt không gian trở nên

yên tĩnh đến lạ lùng.

Bạc Băng giật mình, muốn hỏi Trịnh Vỹ có

phải mấy tiết mục biểu diễn đã kết thúc rồi không. Nhưng ngay lập tức cô bỗng nhiên thấy trần nhà tách ra, tấm màn trên sân khấu cũng từ từ được hạ xuống. Ánh sáng xuyên qua ô thủy tinh hình tròn trên trần nhà chiếu

xuống thành một hình vòm, một thứ ánh sáng nhàn nhạt bao trùm cả phòng

khách tạo thành một không gian tựa như ảo mộng.

Bạc Băng thấp thoáng thấy một cô gái đứng trên sân khấu.

Một dải ánh sáng chiếu lên sân khấu, lúc

này cô mới trông rõ đó là một cô gái phương tây với mái tóc dài màu nâu

hạt dẻ, đứng trước một ống thép màu trắng bạc, trên người mặc một bộ váy dài bằng voan mỏng màu đỏ tươi, làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Âm nhạc mạnh mẽ vang lên, cô gái uốn lượn thắt lưng như rắn theo điệu nhạc, một chân gợi cảm của cô gái quấn

quanh ống thép bạc, mềm mại như tơ.

Tiếng nhạc cuồn cuộn mang theo tình cảm

mãnh liệt kích động bốn phía, có người đùa giỡn, có người huýt sáo, cũng có người vỗ tay, không khí vô cùng sôi động.

Điều này cũng là… Tư bản chủ nghĩa!

Sau một giây kinh ngạc ngắn ngủi, ánh mắt Bạc Băng lập tức tập trung nhìn về phía Diệp Chính Thần, cô muốn biết

xem cái kẻ được gọi là quân nhân như anh có thể cưỡng lại sự ăn mòn của

chủ nghĩa tư bản này hay không. Nhưng điều khiến cô cảm thấy bất ngờ là, Diệp Chính Thần không xem biểu diễn mà anh chỉ nhìn vị trí bên cạnh,

sau đó lại nhìn chiếc ghế dựa trống không của Trịnh Vỹ, ánh mắt bắt đầu

dao động nhìn khắp phòng khách, giống như đang tìm kiếm gì đó.

Dò tìm được một lúc thì anh lấy điện

thoại ra gọi. Rất nhanh, điện thoại của cô liền vang lên, Bạc Băng không cần xem cũng biết là ai gọi tới.

Nhận điện thoại, giọng nói say rượu của Diệp Chính Thần truyền đến lộ rõ vẻ lo lắng: “Nha đầu, em đang ở đâu vậy?”

Bạc Băng trả lời: “Em đang ở ban công, trò chuyện với Trịnh Vỹ.”

“Trò chuyện?” Anh lại nhìn quanh bốn phía một lần nữa: “Trò chuyện gì?”

“Chuyện gì cũng nói.”

Cuối cùng anh cũng thấy cô, anh ngắt điện thoại, đứng dậy bước đến gần chỗ cô và Trịnh Vỹ.

Chỉ một lát sau, chiếc rèm cửa ở ban công đã bị vén ra, Diệp Chính Thần lườm Trịnh Vỹ một cái, một tay kéo Bạc

Băng về phía anh, đồng thời dùng một âm lượng nói chuyện với Bạc Băng

nhưng để Trịnh Vỹ có thể hoàn toàn nghe được: “Anh quên nói với em, nghe nói trò chuyện cùng anh ấy cũng có thể mang thai.”

Trịnh Vỹ phản bác: “Là một tiến sĩ y học, cậu phải chịu trách nhiệm với lời nói của mình đó nha.”

Diệp Chính Thần nghiêm túc trả lời Trịnh

Vỹ: “Chính vì em chịu trách nhiệm nên mới đề nghị với anh: Anh đi làm

kiểm tra đi, anh tuyệt đối có năng lực ở phương diện này.”

“Cám ơn đề nghị của cậu!”

“Đừng khách sáo! Em cũng không ngại cho anh thêm một đề nghị, bên trong còn có trò hay để xem, đừng bỏ lỡ…”

“Trò hay gì?”

“Anh nói đi?”

Trịnh Vỹ giống như tỉnh ngộ, vỗ nhẹ vào trán mình: “Anh hiểu rồi!”

Bạc Băng trộm cười, ngay cả cô cũng hiểu, nếu Trịnh Vỹ không hiểu thì không thể nào nói nổi!

Trịnh Vỹ vừa mới rời khỏi, Diệp Chính

Thần thu lại bàn tay đang đặt trên thắt lưng của Bạc Băng bỗng chốc cô

rơi gọn vào lòng anh: “Anh!”

“Tại sao em lại chạy đến đây?” Anh cầm lấy bàn tay của cô, khẽ hôn lên mấy đầu ngón tay: “Em không thích nơi này à?”

“Cũng… Được.”

Tron