
n đội, suốt
ngày bận rộn với những đợt diễn tập quân sự nên anh không có thời gian
rỗi để chú ý đến bất kì chuyện gì. Bạn bác sĩ nào đó bất giác thở dài
rồi tiếp tục công việc của mình.
Từ ngày trở về từ đảo Tần Hoàng, cô cũng
phải làm việc xuyên suốt để bù vào những ngày nghỉ trước kia, trực ban
cả ngày lẫn đêm, tuy rằng những bận rộn cũng khiến cô dễ dàng quên đi
nỗi nhớ nhung, nhưng khi ở trong văn phòng làm việc một mình, đối mặt
với ánh trăng sáng trên bầu trời, cô vẫn không thể tự chủ được mà chìm
đắm vào những kỷ niệm đã qua, cô nhớ đến khoảng thời gian cô chỉ cần gõ
vào tường ba cái thì chưa đến ba giây sau người nào đó đã lập tức xuất
hiện…
Nửa tháng dài đằng đẳng vẫn không có tin
tức gì hết, Bạc Băng bắt đầu không thể khống chế được tâm trạng hoài
nghi lo lắng của chính mình. Có đôi khi cô thật sự hoài nghi: Không biết cô hiểu Diệp Chính Thần của ba năm sau này được bao nhiêu? Là một Tham
mưu trưởng trẻ tuổi với tương lai đầy hứa hẹn? Hay là con trai độc nhất
của vị Tư lệnh nào đó? Hay vẫn là sư huynh sát vách phòng cô, không chút che giấu bản tính “sắc lang” vốn có…
Mà cô, dường như cũng không phải là cô
gái ngây thơ trong sáng dẫu biết đó là hố lửa mà vẫn cam tâm nhảy vào
như một nha đầu ngốc của năm năm trước.
Thời gian qua đi thì không thể quay trở
lại. Tình yêu nảy sinh trong khoảng thời gian cô đơn ở một quốc gia xa
lạ, liệu còn có thể trở về không?
Action 2
“Bác sĩ Bạc… Bác sĩ Bạc? Cô có thư!”
Từ sau lưng truyền đến giọng nói của một y tá, Bạc Băng quay đầu, thấy một cô y tá cầm một bức thư màu lục nhạt đi về phía cô, Bạc Băng mơ hồ nhìn thấy ở góc trên phong thư có một ngôi
sao năm cánh màu đỏ tươi.
Cô dùng động tác nhanh như tia chớp nhận lấy phong thư, mở ra.
Nhưng bên trong phong bì lại trống rỗng.
“Hử? Không có thư sao? Bác sĩ Bạc, người
gửi thư này thật sự là vô tâm, lại có thể quên bỏ thư vào trong…” Cô y
tá che miệng trộm cười.
Nếu là người khác, cô cũng sẽ nghĩ rằng
người ta sơ ý quên, nhưng Diệp Chính Thần là người đàn ông có trí nhớ vô cùng tốt như thế, làm sao có thể quên kia chứ.
Cô không cam tâm mà mở ra xem một lần
nữa, lật đi lật lại, trong phong thư trống không đến một trang giấy cũng không có, mặt bên phong thư cũng không có chữ.
Trên phong thư cũng không ghi tên hay địa chỉ người gửi, chỉ có duy nhất một dấu ấn của bưu điện: Thiểm Tây – Tây An.
Bỗng nhiên, Bạc Băng đã hiểu được một nửa nội dung của bức thư.
Anh ở Tây An, tất cả vẫn tốt!
Ánh mặt trời từ cửa sổ chiếu vào tạo thành một dãy ánh sáng lóng lánh.
Bạc Băng nhìn cô y tá cười cười: “Chắc là bệnh nhân của tôi, không quan trọng.”
Cẩn thận gấp phong thư lại, cô nở nụ cười rực rỡ bước vào phòng bệnh.
Anh vẫn bình an, đó là tin tức tốt lành nhất.
Action 3
Vào một ngày, Bạc Băng tan ca trở về nhà, cô cởi chiếc áo khoác thấm đượm không khí lạnh ra, ngã tấm thân mệt mỏi của mình lên ghế sofa. Cô quá mệt mỏi, mệt đến mức không thể kiểm soát
được tay chân, toàn thân tê liệt không thể cử động.
Bạc Băng bật mấy ngọn đèn âm dưới mặt đất cạnh sofa, lấy phong thư cô vừa mới nhận được, cô mở ra xem, bên trong
vẫn không có thư, không có địa chỉ và tên người gửi. Chỉ có một dấu nhật ấn của bưu điện với hai chữ “Bắc Kinh” và ngày gửi.
Chắc là anh muốn nói với cô: Bức thư này được anh gửi đi vào những ngày đầu tiên anh đến thành phố Tấn Giang.
Diễn tập quân sự xong, anh đã đến Bắc Kinh, tất cả mọi việc đều ổn.
Xem xong thư, Bạc Băng lập tức lấy lại sức lực, cô thay áo ngủ, bước vào phòng tắm.
Bạc Băng xả nước ấm vào bồn tắm, cô lại
thêm vào vài giọt tinh dầu hương hoa hồng, sau đó trút bỏ quần áo, dùng
mũi chân để vào trong nước để thử độ nóng của nước, hơi nóng ập vào cơ
thể đang lạnh buốt của cô, sự kích thích mãnh liệt ấy bất chợt khiến Bạc Băng rùng mình.
Cô khẽ cắn môi, bước vào bồn tắm. Nước ấm chảy qua da thịt, nóng bỏng đau buốt, một lát sau, làn da trắng nõn của cô ửng lên màu hồng nhạt, đó cũng là lúc những mệt mỏi dần dần được
nước ấm xua tan ra khỏi cơ thể, cảm giác đau buốt ban nãy cũng nhanh
chóng biến thành một cảm giác thư thái…
Giống hệt như cảm giác hôm đó Diệp Chính Thần đã lưu lại cho cô.
Nhắm mắt lại, cô lại nghĩ đến anh, không
biết hiện nay anh như thế nào, nếu anh đã trở về Bắc Kinh có nghĩa là
hành động của anh đã không cần phải giữ bí mật nữa, vậy thì tại sao anh
vẫn chưa điện thoại cho cô, là vì quá bận sao?
Hết nhẫn nại này rồi lại đến kiên nhẫn
khác, cuối cùng cô cũng không kiềm chế được nữa, cô điện thoại cho anh,
nhưng trả lời cô vẫn là một giọng nói rập khuôn cứng nhắc: “Xin lỗi,
thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy hoặc không nằm trong vùng phủ
sóng.”
Vừa dập máy, buông điện thoại xuống, bỗng nhiên tiếng chuông cửa vang lên.
Đã trễ như vậy, còn ai đến nữa đây? Cô
vội vàng lấy một chiếc khăn tắm quấn quanh người, thuận tay cầm thêm
chiếc áo choàng dài, vừa đi vừa mặc vào người. Bước nhanh đến cửa, nhìn
xuyên qua mắt mèo, Bạc Băng thấy một người đàn ông đứng xa xa ngoài cửa, trên người mặc một bộ quân trang màu ô liu, khí chất nghiêm