
.
Cô muốn cứu anh ta, bằng mọi giá cô cũng phải cứu anh ta cho bằng được.
Bạc Băng xoay người, ánh mắt khẩn cầu nhìn Diệp Chính Thần.
“Anh ấy bị người khác hãm hại, anh ấy chỉ là một thư kí nhỏ, là phó thị trưởng…”
“Anh ta có bị hãm hại hay không cả em và
anh đều không phải là người quyết định, tổ chuyên án muốn có chứng cứ…
Nhưng, anh có thể giúp em…” Diệp Chính Thần chưa nói hết, Bạc Băng đã
hiểu được điều anh muốn là gì.
“Anh muốn tôi làm gì?” Anh cần sự báo đáp của cô, nếu anh chịu giúp cô, chắc chắn là có ý đồ.
“Em biết anh muốn gì mà.” Anh nở nụ cười, Bạc Băng cảm nhận được nụ cười của anh hoàn toàn không mang theo ý
cười, trong ánh mắt nóng bỏng kia lúc này toát ra sự khát khao ham muốn.
“Tội gì phải như vậy, đã ba năm rồi… Anh, anh vẫn không thể buông tha cho tôi sao?” Cô xiết chặt bàn tay đang đeo chiếc nhẫn đính hôn của Ấn Chung Thiêm: “Tôi sắp kết hôn…”
“Em là của anh!” Bốn chữ, kiên định như năm đó.
Anh vẫn như vậy, một khi anh muốn thì nhất định phải có cho bằng được, mà cô thì đã không còn quyền lựa chọn nào khác.
“Anh thật sự có thể cứu anh ta?”
“Ngoại trừ anh, không ai có thể cứu anh ta.”
Cô xoay người nhìn lại hình ảnh trên màn
hình ti vi, nhớ lại lời nói của luật sư đã từng nói với cô: Một khi án
đã định, việc tử hình chỉ còn là thời gian.
So sánh với sinh mạng của một con người, sự sỉ nhục như thế này là quá bé nhỏ, không đáng kể.
“Chỉ một lần này thôi.” Bạc Băng cởi bỏ từng cúc áo.
Anh bắt lấy tay cô, ngăn cản động tác của cô: “Anh muốn em trở về bên cạnh anh!”
“Không bao giờ có chuyện đó!” Cô không
chút nhượng bộ, bởi vì cô biết, một khi cô nhượng bộ, nhất định sẽ bị
anh bức đến không còn đường lui.
“Nếu tôi và anh ở cạnh nhau, tôi tình nguyện chết cùng Chung Thiêm.”
Diệp Chính Thần nhíu mày, ẩn giấu sự tức giận.
Bạc Băng xoay người bước đi, tỏ rõ thái độ kiên quyết.
Cô mở cửa, chân vừa định bước ra khỏi phòng, anh đột nhiên cất giọng nói: “Chờ một chút!”
Bạc Băng thở phào, cô lui lại phía sau từng bước.
Trước mắt cô là quang cảnh xa hoa của
phòng tổng thống nhưng vì sao Bạc Băng bỗng nhiên lại có cảm giác nơi
đây như là một nhà giam được dát vàng, đem cô và một kẻ cầm thú nhốt vào một chỗ. Nhưng mà, điều duy nhất cô có thể làm lúc này là… Từng bước,
từng bước lui về phía sau, làm cho cửa nhà giam được dát vàng ấy từ từ
khép lại.
Diệp Chính Thần nhìn cô chăm chú, áo, váy ngắn, tất chân… Từng thứ, từng thứ đang rời khỏi cơ thể cô, để lại là
toàn bộ phần da thịt trắng nõn nà lộ ra trước mặt anh.
Khi cô tháo bỏ hết trang phục trên người, trên thân thể lúc này chỉ còn lại duy nhất một mảnh nội y nhỏ bé che
giấu nơi kín đáo nhất của cô, cuối cùng Bạc Băng cũng không còn can đảm
để tiếp tục được nữa, một cảm giác cay cay chua xót dần dần lan tỏa
trong khoang mũi.
Cô lấy hai tay che ngực mình, quay mặt nhìn đi nơi khác.
Trên màn hình ti vi là hình ảnh vị hôn phu của cô với gương mặt tiều tụy được phóng đại cực lớn.
Bạc Băng không biết việc cô đang làm có
đúng hay không, cô càng không dám tưởng tượng đến việc về sau khi Ấn
Chung Thiêm biết chuyện xảy ra ngày hôm nay sẽ phản ứng như thế nào.
Anh ta sẽ cảm kích hành động hôm nay của
cô? Hay là căm phẫn đến mức mất đi lý trí, hung hăng đánh cô một bạt tai rồi mắng: “Hạ lưu”.
Cô biết, người thay đổi là mình, chắc là
anh sẽ như vế sau trong phần tưởng tượng của cô. Dù sao, đối với một
người đàn ông mà nói, vị hôn thê của mình lên giường với một người đàn
ông khác là sự sỉ nhục rất lớn.
Nhưng… Cô hoàn toàn không quan tâm về sau sẽ như thế nào, hiện tại, trước mắt cô đây là con đường duy nhất cô có thể chọn.
“Nha đầu…” Lại là giọng nói quen thuộc
ấy, anh giơ tay ôm cô vào lồng ngực ấm áp. Môi anh lướt nhẹ lên mấy sợi
tóc mai lòa xòa rồi dịu dàng hôn lên trán cô.
“Nhớ anh không?”
“Nhớ!” Làm sao cô có thể không nhớ anh?
Mỗi ngày, không biết cô nghĩ đến anh bao nhiêu lần, nhớ anh đến mức trái tim cô quặn thắt.
“Hận anh không?”
“Hận!” Cô đương nhiên hận anh, nhưng hận cũng như nỗi nhớ, mỗi lần cô nhớ đến anh là mỗi lần cô thầm mắng anh “vô sỉ”.
“Em có thể tha thứ cho anh không?” Anh
nâng mặt cô lên, ép cô đối diện với anh. Gương mặt đang gần cô trong
gang tấc kia được đeo một chiếc ‘mặt nạ’ hoàn mỹ, ai có thể biết rằng ẩn sau vẻ hoàn hảo kia, lại là một tâm hồn đê tiện.
“Có thể!” Cô nhìn anh, ánh mắt cô và anh
chạm nhau, nhìn nhau thật lâu, khát vọng trỗi dậy, nước mắt tuôn trào…
“Chỉ khi anh chết đi!…”
Diệp Chính Thần nở nụ cười, nụ cười lạnh
lẽo đến mức băng tuyết ngàn năm cũng phải tan chảy, Bạc Băng hoảng hốt
nhận ra đây chính là anh – Diệp Chính Thần khi cô vừa mới quen biết, nụ
cười này của anh khiến người khác không thể nhận ra anh là Diệp Chính
Thần.
“Tốt thôi! Vậy khi anh còn sống anh muốn làm gì thì làm!”
“Anh…”
Môi anh áp mạnh lên môi cô, nuốt trọn lời nói còn chưa kịp thốt ra của cô, răng anh cắn mạnh vào cánh môi cô…
Cô kêu đau, âm thanh đó lại nhanh chóng bị anh nuốt chửng, còn sót lại chỉ là tiếng hừ nhè nhẹ…
…
Thời điểm môi anh chạm vào môi cô, từng ngõ ngách t