
khỏi nhìn phu nhân này vài lần, cảm thấy ở nơi nào đã gặp qua, nhất thời lại nghĩ không ra, tôi đang cẩn thận nhớ lại, tiếng chuông điện thoại vang, tôi luống cuống tay chân tìm điện thoại.
Di động vừa nhất mới nghe, tiếng người kia la hét như đòi mạng."Em chạy đi đâu vậy? Như thế nào vẫn chưa trở lại?"
Khả năng tiếng nói có chút lớn, vị trung niên hơi nghiêng mặt, liếc mắt nhìn tôi một cái.
Tôi vội che lại microphone, nhỏ giọng nói: "Em đi mua cháo Bát bảo nổi danh nhất Nam châu cho anh, không phải anh rất muốn nếm thử."
"Diêu nhớ chúc phô?" (chẳng biết là cháo gì nữa)
"Ân "
"Không phải là rất xa?! Anh không muốn ăn cháo, nhanh trở về."
"Không xa, em đang trở lại... Anh không muốn ăn cháo, vậy anh muốn ăn cái gì?"
"Thế mà còn hỏi, đương nhiên là em ."
Người này, tôi thật muốn bóp chết anh qua điện thoại, nhất thời oán giận, tôi quên cả hạ giọng."Có phải anh muốn nằm ở bệnh viện Tổng cục không?!"
"Em bỏ được sao?" Diệp Chính Thần dõng dạc hỏi tôi.
"Em ước gì bác sĩ Lâm hiện tại sẽ đưa anh đi..."
"Anh bỗng nhiên rất muốn ăn cháo, đặc biệt muốn ăn."
Tôi che miệng cười trộm. "Đúng rồi, anh cùng bác sĩ Lâm có phải là quen nhau không?"
"Phải, anh ta là đồng học hồi đại học."
"Đồng học? Thế anh ấy cũng học quân y?"
Ông già lại liếc mắt xem tôi một cái, đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt lợi hại có loại hiểu rõ thế sự.
"Trước kia đúng, chuyển nghề sau đó lại về Nam Châu." Diệp Chính Thần nói.
Thang máy đến, mọi người lục tục vào thang máy, chỉ còn lại đôi vợ chồng kia, bọn họ vẫn lẳng lặng chờ, giống như đang đợi tôi vào trước, tôi ngược lại có chút ngượng ngùng, nhẹ nhàng cúi đầu, Ngượng ngùng, tôi đi cầu thang bộ."
Tôi xoay người đi về phía cầu thang bộ, tiếp tục nói điện thoại."Tại sao anh ấy tới Nam Châu?"
"Anh làm sao mà biết, có thể mỹ nữ ở đây nhiều đi."
"Không biết?!" Anh mà không biết, chỉ hay nói giỡn!"Anh chờ đấy, chờ em lên lầu chậm rãi thu thập anh!"
"Anh đã chặt đứt ba cây xương sườn, chịu không nổi nghiêm hình tra tấn đâu."
"..."
Ai! Biết rõ anh lại sử dụng khổ nhục kế, tôi vẫn không chịu được mà đau lòng.
Tắt máy, tôi một đường chạy lên cầu thang, vọt vào phòng bệnh của anh."Anh còn không nói thật, xem em đem anh xương sườn còn lại..."
Câu nói kế tiếp không ra.
Bởi vì trong phòng bệnh ngoài Diệp Chính Thần, còn có hai người, vị trung niên khí độ bất phàm cùng phu nhân dịu dàng kia.
Nghe thấy tôi nói chuyện, anh xoay người nhìn tôi
Một cái chớp mắt điện quang hỏa thạch, tôi lập tức đoán được vợ chồng trước mắt là ai, miễn suy nghĩ nhiều, chỉ muốn dùng cháo trong lòng đập lên đầu.
Đương nhiên, trước khi đập tôi cố gắng nhớ lại tại trước cửa thang máy nói cái gì, thấy không có gì đặc biệt không thể nói, ngoại trừ "Anh chờ, chờ em lên lầu chậm rãi thu thập anh!"
Tôi bình thường thật ôn nhu , tôi có thể thề với trời!
Tình cảnh này, tôi cho rằng biện pháp tốt nhất chính là tôi làm bộ như thật kinh ngạc, nói: thật xin lỗi, tôi đi nhầm phòng. Sau đó, bỏ trốn mất dạng.
Vừa muốn mở miệng, Diệp Chính Thần thanh hắng giọng, giới thiệu nói: "Cha, mẹ, cô ấy chính là Bạc Băng, bạn gái con."
Quân nhân làm việc luôn đặc biệt có hiệu quả, không đầy nửa giờ, Tiểu Trần liền cầm giấy chuyển viện cùng thật nhiều giấy tờ trở về.
Cha Diệp Chính Thần đưa tay nhận lấy xếp giấy tờ, Tiểu Trần vô tình hay cố ý chuyển xếp giấy này sang tay kia."Y tá trưởng không thấy, tôi tìm viện trưởng, thủ tục đều làm xong , tùy thời có thể xuất viện."
"Đây là cái gì?" Ngài tư lệnh làm sao mà dễ ứng phó .
"Này là... bản sao bệnh án."
Vừa nghe là bệnh án, cha Diệp Chính Thần đưa tay ra, Tiểu Trần không thể không đem bệnh án đưa bằng hai tay lên.
"Đặt năm vé máy bay quay về Bắc Kinh, cùng bệnh viện Tổng cục liên hệ một chút."
"Dạ!" Lĩnh mệnh xong, Tiểu Trần ngẩng đầu nhìn về phía tôi, tôi hiểu ý, lấy trong túi ra chứng minh thư.
Anh ta tiếp nhận bằng hai tay, lập tức ra ngoài đi đặt vé máy bay, cha Diệp Chính Thần ngồi ở trên ghế sa lon tỉ mỉ xem bệnh án. Tôi không biết là ông có thể hiểu đến đâu, chỉ cảm thấy đôi lông mày nhíu lại đến giao nhau, còn không thì ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi, giống như đang cân nhắc cái gì...
Trong phòng bệnh thật im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở, hai ánh mắt cường thế giống như laser, cơ hồ đem tôi nướng tiêu .
Cần tránh cũng không được, tôi cố lấy dũng khí đón nhận."Bác trai, bác gái, mời hai bác ăn điểm tâm? Ở đây có một ít, cháu vừa mua."
"Chúng ta đã ăn trên máy bay." Mẹ Diệp Chính Thần mỉm cười, vẻ tươi cười làm cho thấy thân thiết hơn.
Diệp Chính Thần lay lay tay tôi, nhỏ giọng nói: "Em không phải đói bụng sao, ăn một chút gì đi."
Tôi lặng lẽ lắc đầu, trong không khí cường đại bao phủ như thế này, tôi ngay cả hô hấpkhó khăn, nào có khẩu vị mà ăn cái gì.
"Anh đói bụng, muốn ăn cái gì đó."
"Nga!"
Tôi lấy cháo trong lòng đưa ra cho anh, anh nhưng lại múc ra đưa đến trước mặt tôi, khóe miệng của anh giơ lên, ngấn tất cả nhu tình.
Như mộc xuân phong, trong lòng nhất thời yên ổn rất nhiều."Em