Polaroid
Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Động Phòng Hoa Chúc Sát Vách

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323250

Bình chọn: 7.00/10/325 lượt.

ức chà xát nước mắt tràn ra, tháo đồng hồ đeo tay trầm trọng trên cổ tay xuống, đặt ở trên bàn anh, tiếng nói cố thoải mái nhưng vẫn phát run: "Không quan hệ a! Dù sao em cũng không phải thực thích anh, chúng ta còn có thể làm bằng hữu."

Anh xoay người, nhìn đồng hồ đeo tay ánh vàng rực rỡ trên bàn, tôi thấy đáy mắt anh đầy tơ máu cùng với ánh mắt thật sâu ấy náy.

Tôi cố gắng trước mặt anh cười đến đáng yêu một chút."Anh ăn cơm chiều chưa? Em đi nấu mì cho anh ăn!"

"Nha đầu..." Anh kêu lên, tiếng gọi khàn khàn."Thực xin lỗi!"

Tôi không dừng lại, chạy ra khỏi phòng anh.

Trở lại phòng, tôi gắt gao đóng cửa lại, một giọt nước mắt rơi xuống, tiếp theo, một chuỗi một chuỗi...

Tôi ngồi trước cửa, mặt chôn ở đầu gối, gắt gao cắn chặc môi, không muốn khóc thành tiếng.

Tôi sợ phòng bên sẽ nghe được...

Tôi đoán được kết cục này, nhưng không có đoán được... Nó đến nhanh như vậy!

Mì thành đô nấu có tiêu chuẩn, vừa đượm vừa cay.

Diệp Chính Thần càng không nguống nước lạnh, một ly tiếp theo một ly.

"Mỳ có phải không có điểm mặn?" Tôi thật sự đem hết toàn lực để nấu ngon, nấu mì thì tôi nếm qua rất nhiều lần. Nhưng hôm nay nếm không ra hương vị, đầu lưỡi ăn cái gì cũng thấy đắng .

Anh lắc đầu, cúi đầu tiếp tục ăn, từng miếng từng miếng mà ăn.

"Không thể ăn cũng đừng ăn." Tôi cướp lấy, anh phản xạ có điều kiện chắn lại, tay tôi đụng vào bát bên cạnh, một bát mì lớn đổ đầy ra bàn, đỏ như máu, nước mì nóng chảy xuôi, hồng rực, có vài giọt bắn lên người anh…

"Thực xin lỗi!" Tôi hoảng sợ và thất thố, vội đứng nhanh đi lấy cái khăn mặt giúp anh chà xát, không nghĩ đến cái chân bàn, thiếu chút nữa thì ngã.

Tôi rốt cuộc tại làm sao mà đầu óc một mảnh hồ đồ.

Tôi rõ ràng muốn cho chính mình thể hiện sự bình tĩnh, không muốn anh nhìn ra sự yếu ớt, thế nhưng tôi càng nôn nóng, càng thất thố, luống cuống tay chân.

Diệp Chính Thần bắt được tay của tôi."Đừng như vậy."

Tôi hít một hơi thật sâu, cười cười: "Em không sao, em ổn mà..."

Tay anh một chút buộc chặt, nắm tay tôi đến nỗi xương cốt như chặt đứt, tôi không chịu thua kém, hốc mắt sắp nhịn không được, đáy mắt ướt át.

Anh nói: "Muốn khóc thì khóc đi, đừng cứng rắn."

"Ai nói em cứng rắn chống đỡ? !" Tôi giãy anh, thân thể có chút nghiêng ngả, dựa vào ghế mới đứng vững."Em thật sự không có việc gì."

Anh nhìn tôi, mắt thâm thúy xuyên thủng hết thảy sắc bén.

Dưới ánh nhìn chăm chú của anh, tôi rốt cuộc chống đỡ không nổi, không kìm được, hốc mắt ướt đẫm.

Tôi cúi đầu xuống, nước mắt rơi ở trên bàn, tinh mịn như mưa...

"Đã khuya, em không quấy rầy anh nghỉ ngơ ."Tôi nghĩ đi ra, không muốn anh nhìn thấy nội tâm đau đớn của tôi, anh nhưng cố kéo lấy cánh tay của tôi.

"Nha đầu, hết thảy rồi sẽ qua ."

"Em biết." Tôi gật đầu: "Em biết..."

Nhưng là lòng tham, nỗi đau không chịu nổi!

Tôi làm sao bây giờ? !

"Nếu không em đánh anh, hoặc là mắng anh. Hung hăng mà mắng! Mắng tổ tông mười tám đời đều được!"

Tôi nở nụ cười, lắc đầu."Sư huynh, em nên cám ơn anh, anh ít nhất không ăn xong em rồi mới vứt bỏ!"

Anh nói anh không chạm vào Tần Tuyết, tôi lúc ấy không tin, hiện tại tin.

Nhưng anh còn không bằng đánh!

Theo đuổi, gợi lên tình cảm cho người ta, rồi chẳng thèm ngó tới mang người ta theo đám mây vứt xuống vách núi đen, thêm một câu lạnh như băng: anh không nghĩ thương tổn em!

Này tính cái gì? ! Anh là chính nhân quân tử? Làm cho người ta si tâm vọng tưởng, cam chịu hạ lưu?!

Tôi hung hăng phủi, giãy khỏi cánh tay anh, anh nhưng dùng sức lôi kéo, đem tôi kéo vào trong lòng anh.

Ngực của anh vẫn như vậy, là ấm áp.

"Nha đầu, anh nên bắt em làm sao bây giờ..." Anh ôm tôi, thực nhanh, đến nỗi xương sườn tôi sắp nát ra.

...

Tôi nghĩ đến anh sẽ nói cái gì đó, giữ lại hoặc là giải thích, anh cái gì cũng không nói, chính là ôm tôi thật lâu.

Tôi chưa bao giờ trải qua luyến ái, đương nhiên càng không biết chia tay là gì, tôi không biết người khác chia tay có lý do hay không, cũng không biết người khác chia tay có cần phải biểu hiện tình cảm lưu luyến hay không.

Nhưng tôi dám khẳng định, người khác lúc chia tay tuyệt đối không cần một cái ôm chặt– so với lúc luyến ái còn sâu sắc hơn.

Không biết có phải là tôi ảo giác hay không, khi Diệp Chính Thần trầm mặc, cảm nhận được một loại tình cảm – còn chân thật hơn so với quá khứ.

...

***

Con người nếu không ổn, mọi chuyện đều không thuận.

Ngày hôm sau, tôi với vành mắt thâm sì đi phòng thí nghiệm, phát hiện vi khuẩn tôi dưỡng đã bỏ mình tập thể.

Phó giáo sư phê bình tôi một chút, nói tôi không đủ cố gắng, khuyên tôi về sau dùng nhiều tâm tư vào nghiên cứu, không chỉ nghĩ đến làm thêm kiếm tiền.

Tôi đầy bụng chua xót không chỗ phát tiết, chỉ có thể liên tục hướng về thầy giải thích, nói: "Loại vi khuẩn này đối hoàn cảnh sống yêu cầu rất hà khắc, có vẻ khó nuôi trồng."

Phó giáo sư lại càng giận, tiếng nói chấn động cả phòng thủy tinh nuôi tế bào: "Cô không chịu tra nhiều tư liệu! Hiểu biết trước một chút tập tính của loại nấm này.!"

Tôi đương nhiên đã tra, vấn đề là về lo