
Tiểu Tiểu không khách khí hỏi.
Lý Nguyên Hạo lúng túng ho khụ. Tiểu Tiểu bĩu môi nói:” Ta hỏi nàng, không phải..."
"Tiểu Tiểu, ngươi đang làm gì đó?" Một thanh âm trầm thấp vang lên.
Một bàn ba người đồng thời quay đầu đi nhìn về phía người tới.
"Mứt quả đâu!" Tiểu Tiểu đầu tiên nhảy dựng lên hướng về phía trước.
"Gia Luật đại ca!" Sử La Nhi đứng lên.
"Long Khánh!" Lý Nguyên Hạo cũng kinh ngạc đứng lên.
"Nguyên Hạo, Sử cô nương!" Gia Luật Long Khánh một bên bận rộn chào hỏi người quen cũ, một bên ứng phó Tiểu Tiểu thô lỗ cướp đoạt:” Tiểu Tiểu, đừng nóng vội, không có người đoạt với ngươi, cẩn thận rớt sẽ không được ăn."
Tiểu Tiểu ôm bao lớn bao nhỏ trở lại chỗ ngồi, hưng phấn hỏi:” Làm sao mua nhiều mứt quả như vậy?"
"Đồ ăn ở thực quán ngươi không ăn được, cho nên ta giúp ngươi mua thêm mấy thứ điểm tâm nhỏ, nếu như ngươi đói bụng, có thể lấy ra ăn." Hắn mở ra trong đó một ít bao. "Đây! Mứt quả của ngươi ở chỗ này, trước cầm ăn đi!"
Tiểu Tiểu thật vui vẻ nhận lấy mứt quả. "Ngươi muốn ăn không? Cái này ăn ngon lắm!" Nàng hỏi Sử La Nhi.
Sử La Nhi buồn bực lắc đầu, tại sao thoạt nhìn Gia Luật đại ca cùng Tiểu Tiểu vô cùng... Thân mật?
"Ta đây một mình ăn!" Tiểu Tiểu lập tức ngồi một bên ăn mứt quả. "Các ngươi thực ngốc, đồ ăn ngon như vậy cũng đều không biết hưởng thụ!"
Gia Luật Long Khánh sủng nịch vuốt đầu nàng. "Thật xin lỗi, Tiểu Tiểu chính là bộ dạng chưa trưởng thành để cho các ngươi chế giễu rồi." Mặc dù hắn nói với Lý Nguyên Hạo cùng sử La nhi, nhưng ánh mắt của hắn vẫn nhìn chằm chằm vào Tiểu Tiểu, không nỡ dời đi, cho nên không nhìn thấy hai người đối diện kia thần sắc quái dị.
"Long Khánh, Trầm cô nương là...." Thanh âm Lý Nguyên Hạo có chút quái dị hỏi. Ông trời phù hộ cho nàng không phải là người yêu hoặc vị hôn thê của Gia Luật Long Khánh và vân vân!"
"A? Ta vẫn chưa nói cho các ngươi biết sao?" Gia Luật Long Khánh kinh ngạc hỏi.
Lý Nguyên Hạo lắc đầu.
"Nhìn xem ta thật là hồ đồ, bị Tiểu Tiểu hồ nháo liền quên mất giới thiệu cho các người biết!" Gia Luật Long Khánh cười xin lỗi nói:” Tiểu Tiểu là Vương phi của ta, chúng ta vừa mới thành thân chưa tới hai tháng, bởi vì là thời gian cấp bách, cho nên chưa kịp xin... Hai vị làm sao vậy? Sắc mặt đột nhiên trở nên khó nhìn như vậy? Thân thể không thoải mái sao?"
Sử La nhi sắc mặt tái nhợt như tờ giấy, ánh mắt khiếp sợ mà thống khổ. Lý Nguyên Hạo bết bát hơn, chẳng những sắc mặt khó coi, vẻ mặt lại càng tối tăm kinh khủng.
"Sử cô nương, ngươi ngã bệnh sao?" Tiểu Tiểu cũng quan tâm hỏi:” Có muốn xem đại phu hay không?"
Sử La nhi vẫn không nói gì, chỉ lắc đầu.
"Vậy... Các ngươi bây giờ ở chỗ nào? Có muốn đưa các ngươi trở về nghỉ trước không?" Gia Luật Long Khánh hỏi.
"Lần trước ngươi đến chỗ của ta đâu nghe ngươi nhắc tới việc thành hôn sao bây giờ ngươi lại nói mình thành hôn rồi?" Lý Nguyên Hạo không đáp mà hỏi ngược lại, giọng nói cơ hồ mang một ít ý vị chất vấn.
Gia Luật Long Khánh kinh ngạc nhìn Lý Nguyên Hạo:” Ta nói rồi thời gian rất gấp, cho nên..."
Lý Nguyên Hạo còn ngây ngốc nhìn Tiểu Giáo đang liếm mứt quả:” Cho nên ngươi không cho chúng ta biết, ngươi đã thành thân? Đáng chết! Hắn vốn tưởng rằng trước khi Gia Luật Long Khánh thành thân có thể đi trước một bước cướp đi Tiểu Tiểu!
"Một mình?" Gia Luật Long Khánh ngạc nhiên nhìn lại Lý Nguyên Hạo, Lý Nguyên Hạo thì vẫn ngây ngốc ngó chừng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu đối với hắn le lưỡi rồi đem mặt chôn ở trong ngực Gia Luật Long Khánh; Lý Nguyên Hạo trong mắt đột nhiên chứa đựng ghen tỵ. Gia Luật Long Khánh hiểu , hắn dùng hai tay ôm thật chặt lấy Tiểu Giáo:” Nguyên Hạo, ngươi có biết mình đang nói cái gì không?" Gia Luật Long Khánh trầm giọng nói.
"Ta dĩ nhiên biết ta đang nói cái gì." Lý Nguyên Hạo lạnh giọng nói.
"Tại sao?"
"Tại sao?" Lý Nguyên Hạo tựa hồ mất đi lý trí:” Ngươi tại sao không nói cho ta biết ngươi đã thành thân? Nếu như ngươi báo cho ta, nàng sẽ phải...."
"Nguyên Hạo!" Sử La Nhi thất kinh kêu ra tiếng.
"Ngươi nói vậy là có ý gì?" Gia Luật Long Khánh cùng Lý Nguyên Hạo nhìn nhau chăm chú:” Nguyên Hạo, ý của ngươi là trước ngày thành thân của chúng ta sẽ đem nàng cướp đi sao?"
"Đúng vậy, Long Khánh, ta cũng không muốn làm như vậy, nhưng ta lần đầu vừa thấy được nàng liền mất hồn, mất tâm, Long Khánh, ta muốn nàng, nghĩ đến điên rồi!" Lý Nguyên Hạo cũng không ngại ngùng mà thừa nhận.
"Gia Luật đại ca, thật xin lỗi, Nguyên Hạo hắn không biết mình đang nói cái gì, hắn nhất thời hồ đồ, ngươi không nên trách hắn." Sử La Nhi vội la lên.
"Không nên như vậy, Nguyên Hạo, Gia Luật đại ca, các ngươi là bạn tốt mười mấy năm!"
Nhiều năm tình nghĩa từng giọt từng giọt tích lũy xuống tới, cũng là lấy thời gian khá dài xây lên, chẳng lẽ trong nháy mắt sẽ phải biến mất sao? Tại sao Nguyên Hạo không thể hiểu rõ Tiểu Tiểu là vợ của Gia Luật Long Khánh này, vĩnh viễn không thể thuộc về hắn? Thôi nói với hắn cũng vô ích hắn sẽ không hiểu.....
Nghĩ đến đây, Gia Luật Long Khánh đột nhiên ôn nhu hỏi:” Tiểu Tiểu, ngươi yêu ta sao?"
Tiểu Tiểu kinh ngạc ngẩng đầu l