Snack's 1967
Dù Đau Vẫn Yêu Em

Dù Đau Vẫn Yêu Em

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 321755

Bình chọn: 8.00/10/175 lượt.

bat bên ngoài, cô hồn nhiên không hay, ngồi xổm người xuống, đỡ cây cột điện, nôn hết mọi thứ trong dạ dày ra.

Nôn vật ô uế ra rồi, tiếp theo lại ho khan một hồi.

"Còn ổn chứ?" Sau lưng vang lên một thanh âm trầm thấp.

Cô quay đầu lại, kinh ngạc khi thấy Chu Tại Vũ, lúc này thần trí mới chợt

thanh tỉnh, biết mình bị anh thấy được dáng vẻ nhếch nhác, nhất thời

ngượng ngùng, không biết làm sao.

"Cho cô." Anh đưa khăn tay cho cô.

Cô nhận lấy, lau miệng, anh muốn lấy về, cô lại nắm chặt trong tay không chịu thả.

Khăn tay bẩn thế này, sao có thể trả lại cho anh? Cô phải giặt sạch trước mới được.

"Đi thôi, đi về trước rồi nói." Anh muốn đỡ cô đứng dậy.

Cô hất tay của anh ra, không cho anh đụng, động táclàm anh kinh sợ, ngây

người hai giây, cô không dám nhìn anh, nghiêm mặt, lấy túi xách ra từ

trong xe, cầm thẻ ra vào quẹt vào cửa chính chung cư.

Cô lên lầu

trước, anh còn đậu xe xong mới lên, thừa dịp anh còn chưa vào nhà, cô

chạy vào phòng tắm rửa mặt một phen, mắt thấy dung nhan tái nhợt tiều

tụy trong kính, trái tim không khỏi tràn ra vị chua, muốn giặt khăn tay, nhưng đôi tay lại rung động, cô chợt cảm thấy rất vô lực, tròng mắt mơ

hồ.

Chu Tại Vũ vào cửa, chỉ thấy cô ôm chai rượu đỏ, ngồi ở trên ghế sa lon, phóng túng đổ vào miệng uống.

Nhìn thấy anh, cô cười khúc khích chào hỏi. "Anh, trở lại rồi à. . . . Mau tới đây, uống rượu với tôi."

Anh đi tới, hơi nhíu mày. "Tại sao lại muốn uống?"

"Bởi vì muốn uống chứ sao." Cô cười, đưa chai rượu cho anh. "A, anh cũng uống, uống chung với tôi."

"Tôi không uống rượu lúc đang trực." Anh nghiêm nghị cự tuyệt.

"Đang trực?" Cô ngẩn người. "Đúng vậy, bây giờ anh đúng là 'ở trong phiên

trực'. . . . Ha ha, đối với anh mà nói, tôi chỉ là đối tượng anh bảo vệ

thôi? Anh thật lão luyện, kinh nghiệm tốt, bội phục, bội phục!" Giơ ngón tay cái lên.

Anh lại nhíu nhíu lông mày. "Tửu lượng của cô không tốt, đừng uống nữa."

"Anh không uống, không sao, gọi điện thoại choTuấn Kỳ, bảo anh ấy uống với

tôi." Dứt lời, cô liền lục lọi tìm điện thoại di động.

Anh nhìn động tác của cô, mới nhớ tới vừa rồi Từ Tuấn Kỳ đã bám theo một đoạn, nhất thời cảm thấy bực bội, đoạt lấy chai rượu.

"Làm gì?" Cô giật mình. "Trả lại cho tôi!"

"Không cho phép uống, cũng không được gọi điện thoại cho Từ Tuấn Kỳ!"

"Anh quản tôi hả? Trả chai rượu đây!"

Hai người dây dưa một hồi, Hạ Hải Âm giành không được chai rượu về, nổi

giận, trở mình nhảy người đến trước tủ lạnh trong phòng bếp, lấy ra một

lon bia lạnh, kéo nắp ra liền rót vào miệng.

"Cô điên ư?" Chu Tại Vũ xông về phía trước rách cứ. "Lúc nãy ói còn chưa đủ sao? Cô còn muốn ói lần nữa? Có biết uống rượu bia lẫn lộn thì dạ dày sẽ càng khó chịu

không? Đừng uống nữa!"

"Anh là bảo vệ của tôi, không phải người giám hộ của tôi, đừng động tới tôi!" Cô dùng sức đẩy anh ra.

"Hạ Hải Âm!" Anh giận, đề cao thanh âm.

Cô cười lạnh, giống như khiêu khích, uống bia quát mạnh ừng ực ừng ực, lại uống quá gấp mà ho khan không ngừng.

"Đã bảo cô đừng uống." Chu Tại Vũ đoạt lấy bia, rót hết lượng bia còn lại

vào bồn rửa, nhìn cô lại muốn mở tủ lạnh, anh âm trầm cảnh cáo. "Cô có

tin tôi đập bẻ hết mấy chai rượu trong phòng này không?"

"Anh dám? !" Cô thét chói tai.

"Sao không dám?" Anh níu lại cổ tay cô, không nói lời gì kéo cô ra phòng

bếp, đẩy ngồi xuống trên sô pha phòng khách. "Ngoan ngoãn ngồi đây đợi

cho tôi!"

Cô rung động nhìn anh, nhìn anh vào trong phòng tắm lấy ra một cái khăn lông khô cho cô.

"Mới vừa rồi mắc mưa, trước lau tóc tránh cảm lạnh, đợi lát nữa tắm rồi lên giường ngủ." Anh hạ chỉ thị.

Cô ảo não. "Anh cho rằng anh là ai? Xem tôi như đứa bé trong vườn trẻ?"

"Bộ dáng của cô, không hơn đứa bé bao nhiêu." Anh lạnh nhạt nói.

Giọng điệu này đả thương cô, hạ quyết tâm, giận dỗi hất khăn lông ra. "Tôi

không lau tóc, không tắm, không ngủ, anh đừng xía vào, không có chuyện

của anh, anh về phòng ngủ đi."

Anh nhìn cô chằm chằm, ánh mắt nghiêm nghị.

"Bảo anh đi ngủ! Đừng động tới tôi." Cô kéo cao giọng điều.

Anh híp híp mắt, vọt vào phòng bếp lấy một ly nước chanh mật ong giải rượu, đưa cho cô. "Uống nó đi."

"Không uống." Cô quay đầu.

"Uống mau!" Anh ra lệnh. "Nếu không ngày mai cô rời giường, tôi bảo đảm đầu của cô sẽ đau như nứt ra."

"Dù đau chết cũng không liên quanuành."

"Hạ Hải Âm!"

"Bảo anh đừng động tới tôi, anh nghe không hiểu sao? Anh cho rằng mình là

cha tôi? Làm rõ ràng, anh chỉ là bảo vệ tôi bỏ tiền mời tới thôi ——"

"Uống vào!"

"Không uống!"

"Uống cho tôi!" Anh dùng một tay bấm môi của cô, một cái tay khác nắm ly thủy tinh gắng phải đổ nước chanh mật ong vào trong miệng cô.

Thủ đoạn mạnh mẽ cứng rắn này càng chọc giận cô, đâm cô bị thương, cô kịch liệt giãy giụa, kéo tay của anh cắn mạnh một miếng.

Anh bị đau, kinh hô một tiếng.

Cô lại cắn anh —— lại cắn anh.

Chu Tại Vũ nhìn chằm chằm dấu răng bị cắn ra trên bàn tay, mông lung nghĩ

đến rất lâu trước kia, cô cũng từng tùy hứng cắn anh như vậy, hàm răng

sắc bén này cắn vào trên tay anh, càng cắn vào trong lòng anh, vết

thương in dấu xuống, về