
đến so kiếm, không bằng tìm Triển hộ vệ?”
Công Tôn và Triệu Phổ liếc mắt nhìn nhau, đều có chút bội phục nhìn về phía Bàng Thái sư, thầm nhủ, người này đúng là cỏ mọc quanh tường.
Triệu Trinh cũng có chút kỳ quái, không phải đã nói để Triệu Phổ tỷ thí, hảo dương uy cho Đại Tống ta sao? Thế nào lại đổi thành Triển Chiêu? Hay là Bàng Thái sư già nên hồ đồ?
Bao Chửng thế nhưng tức đến méo mũi, ngẩng đầu liếc Bàng Cát, thầm nhủ —— Bàng Cát ngươi thật giỏi a, sợ đắc tội Cửu Vương gia liền đem Triển Chiêu xá ra, ngươi cho Triển hộ vệ là kẻ ngu si a, nói cho ngươi biết, hắn rất khôn khéo, sớm chạy.
“Thái sư a.” Bao Chửng cười cười, nói, “Không khéo, Triển hộ vệ không có tới a.”
“A…” Bàng Cát hít một ngụm khí lạnh, thầm nhủ —— Xong!
Phác Mẫn Cát cũng cười, nói, “Thực là đáng tiếc, tại hạ từ lâu nghe được Triển hộ vệ kiếm thuật cao siêu, đã sớm muốn mở mang kiến thức!”
Triệu Trinh gật đầu, nói, “Vậy tuyển người khác đi.”
Bàng Cát sốt ruột, nhìn xung quanh bốn phía, quần thần không mang theo cao thủ nào đến, thầm nhủ —— Bằng không ta ra? Kia làm trò cười, nghĩ tới đây, cắn răng một cái, nhìn Bàng Dục bên cạnh, nói, “Dục Nhi, ngươi đi đi.”
“Khụ khụ.” Bàng Dục sặc nước, giương mắt nhìn cha mình, thầm nhủ —— Phụ thân, ngài uống quá chén hả? Không thấy được thương tích lúc trước của ta còn chưa có hảo hiện tại chỉ có thể uống nước lã a?
“A.” Lúc này, Triệu Phổ cười cười, nói, “Chính ta đến thôi.”
“Hảo hảo.” Một bên quần thần vội vã ồn ào, “Cửu Vương gia đến.”
Triệu Trinh gật đầu, nói, “Thật lâu không được nhìn tư thế oai hùng của hoàng thúc.”
Triệu Phổ tiếp tục bất đắc dĩ nhìn hắn —— Người nói chuyện bình thường chút được không?
Triệu Trinh cười gượng —— Không có cách a. Bên còn nhướng mi với hắn, ý bảo —— đừng thua a!
Triệu Phổ cười cười —— Làm sao có thể.
Công Tôn thấy Triệu Phổ đứng dậy muốn đi luận võ, trong lòng hơi có chút nghi hoặc, Phác Mẫn Cát kia dĩ nhiên nhắc tới muốn luận võ, luận võ hắn xác thực đánh không lại Triệu Phổ, đây không phải tự rước lấy nhục sao? Không quá bình thường… Nghĩ tới đây, Công Tôn vô thức nhìn Phác Mẫn Cát toàn thân trên dưới, quần áo hắn mặc có chất liệu cực kỳ đặc thù, tựa hồ mơ hồ lóe ra một tầng bóng loáng, Công Tôn tinh tế nhìn, kinh hãi!
“Ai, Trạch Lam.” Công Tôn vội vàng gọi Triệu Phổ một tiếng, kéo tay hắn.
Triệu Phổ bị một tiếng Trạch Lam này gọi đến tròng mắt muốn rớt ra, tim đập loạn xạ, nhìn Công Tôn, thầm nhủ —— Thư ngốc này, ăn nhằm đồ bẩn a? Không phải… là ăn nhằm thứ tốt sao?
Công Tôn cũng bất đắc dĩ, đây là trước công chúng, không thể gọi hắn là lưu manh! Y đứng lên, giúp Triệu Phổ chỉnh lý y phục một chút, thấp giọng nói, “Trên người hắn có độc.”
Triệu Phổ sửng sốt, nhìn Công Tôn, Công Tôn vươn tay rất nhanh lấy ra một cái bọc nhỏ ở bên hông lục lọi một lúc, xuất ra một đôi bao tay đen tuyền đưa cho Triệu Phổ.
Triệu Phổ nhận bao tay, bao tay này tuy rằng mềm mại, nhưng lại không phải làm thành từ vải vóc, mà là một loại gì đó như tóc.
Công Tôn nói, “Hắc Đàn ti, bách độc bất xâm.”
Triệu Phổ vừa nhấc mắt, Công Tôn vỗ vỗ ngực hắn, nhướng mi một cái —— Nợ ta một cái nhân tình.
Triệu Phổ nhếch miệng cười cười, xoay người, rời chỗ.
Công Tôn lơ đãng vài động tác, người khác thoạt nhìn cũng thân mật phi thường, Phác Mẫn Cát cũng khẽ nhíu mày, thấy Triệu Phổ đột nhiên mang hai cái bao tay đi ra, liền cười hỏi, “Vương gia, vì sao mang bao tay?”
“Nga.” Triệu Phổ cười, nói, “Nội nhân ta thích ăn dấm chua, không cho ta chạm người khác.”
Chúng thần cười vang, Tiểu Tứ Tử ngước mắt nhìn Công Tôn, hỏi, “Phụ thân ngươi thích ăn dấm chua sao? Ngươi không phải ăn tiểu lung bao thì không nhúng dấm chua…” Công Tôn nhéo má bé, chúng thần cười cười, Công Tôn mặt đỏ bừng, trừng Triệu Phổ —— Vô tâm vô phế, lần sau không giúp ngươi!
.
Triệu Phổ đi tới giữa bãi đất trống, trên dưới nhìn Phác Mẫn Cát, mỉm cười, ánh mắt cũng bất thiện, đối không trung nhấc tay. Chỉ nghe được một tiếng xé gió truyền đến, một bả hắc đao cực đại từ trên nóc nhà bay ra, Triệu Phổ vươn tay tiếp được, nhẹ nhàng xoay vòng trên tay, rồi cắm trên mặt đất.
Phác Mẫn Cát sắc mặt cũng hơi đổi, thấp giọng nói, “Tân Đình Hầu quả nhiên danh bất hư truyền.”
Công Tôn hơi giật mình, nhìn nữa, con ngươi bên trái của Triệu Phổ, màu sắc dần nhạt đi.
“Cửu Cửu hảo suất.” Tiểu Tứ Tử ngồi trên đùi Công Tôn vỗ tay, quần thần đều vỗ vỗ ngực, thầm nhủ, hoàng tộc ta là nhân tài, hôi nhãn Tu La, há là phiên bang tiểu quốc các ngươi có thể đối phó.”
Công Tôn nhìn Bao Chửng, ông khí định thần nhàn uống trà, tựa hồ một chút cũng không lo lắng. Thế nhưng Công Tôn lý giải, thần tình của Triệu Phổ, rõ ràng là động sát tâm, không khỏi có chút khẩn trương, vô thức đảo mắt, nhìn Triệu Trinh trên hoàng vị một chút.
Ngoài dự liệu của Công Tôn, Triệu Trinh buông mắt nhìn chiếc nhẫn trên tay, tái giương mắt thì, ánh mắt nhìn Phác Mẫn Cát, lãnh liệt nói không nên lời.
Công Tôn thất kinh, thầm nhủ —— Ai bảo Triệu Trinh mềm yếu? Lại nhìn quần thần, Công Tôn nhíu mày, văn võ bá quan đều là dáng vẻ kín đáo, khóe miệng mỉm cười,