
ệm sa trường, tâm nhãn vẫn phải có… Vừa nghe, liền minh bạch băn khoăn của Hoàng Thái Hậu.
“Thái Hậu, việc này ta có tính toán, ta sẽ xem chặt, sẽ không để bọn họ có cơ hội.” Triệu Phổ nói.
Hoàng Thái Hậu gật đầu, Triệu Phổ và Công Tôn lại ngồi thêm một lúc, rồi mang theo Tiểu Tứ Tử cáo từ.
.
Ra khỏi cung, Triệu Phổ từ trong lòng Công Tôn tiếp nhận Tiểu Tứ Tử, để bé ghé vào trên vai mình, hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, mắt của Thái Hậu bảy ngày là có thể hảo?”
“Ân.” Công Tôn gật đầu, “Thái Hậu khôi phục rất tốt, phỏng chừng năm sáu ngày là lành rồi.”
Triệu Phổ cười cười, “Ngươi đừng xem Thái Hậu lưu lạc bên ngoài nhiều năm, bà rất có kiến thức, chỉ tiếc mù lòa, hiện tại đã hồi phục thị lực, đối Triệu Trinh cũng là một trợ lực.”
Công Tôn ngước mắt nhìn hắn, nói, “Quan hệ của các ngươi so với tưởng tượng của ta tốt hơn nhiều.”
Triệu Phổ không nói gì chỉ cười cười, nói, “Tục ngữ có nói, rộn ràng thì lợi đến, nhốn nháo thì lợi đi…… Những tranh đoạt chốn cung đình là vô nghĩa nhất. Nếu không vì thấy những kẻ ngoại tộc này luôn luôn như hổ rình mồi muốn chiếm Đại Tống ta, đến lúc đó sinh linh đồ thán, dân không thể sống yên, ta còn lười đánh trận. Ai, chờ đến một ngày kia bốn phương bình định, có một thời thái bình thịnh thế, ta liền bảo Triệu Trinh phong ta làm một hưởng lạc Vương gia, mang theo ngươi cùng Tiểu Tứ Tử dạo chơi trời nam biển bắc, ngắm nhìn non sông tươi đẹp, muốn ăn thì ăn muốn ngủ thì ngủ, tiêu diêu tự tại, ai, thư ngốc, ngươi có đồng ý không?”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ một chút, nhỏ giọng nói thầm một câu, “Khi đó ngươi lớn tuổi lắm rồi a?”
Triệu Phổ vỗ ngực một cái, nói, “Ta thân thể hảo, cùng lắm thì cũng tám mươi thôi, ngươi đi không đặng ta cõng ngươi.”
Công Tôn nghe hắn nói xong mặt liền nóng lên, vươn tay ôm lại Tiểu Tứ Tử, nói, “Ai cần ngươi cõng.” Nói xong, xoay người bước nhanh.
Triệu Phổ cười xấu xa, “Hả, thư ngốc nhà ngươi dĩ nhiên biết đỏ mặt.” Thong thong thả thả đuổi kịp, khoác tay kề vai sát cánh.
.
Xa xa, lầu hai của một tòa tiểu lâu, có một người trẻ tuổi ngồi trước cửa sổ, nhìn về phía Triệu Phổ và Công Tôn đi xa, khẽ nhíu mày.
“Tứ thiếu gia.” Lúc này, một hắc y nam tử đi tới, thấp giọng nói nhỏ bên tai thanh niên nhân kia, “Triệu Phổ vừa tiến cung, đợi thật lâu mới đi ra, nghe nói là dẫn theo thần y trị mắt cho Thái Hậu.”
“Nga?” Thanh niên nhân kia thoạt nhìn bất quá hơn hai mươi tuổi, mày kiếm lãng mục, rất tuấn tú, chỉ bất quá da hơi đen chút, hỏi hắc y nhân nọ, “Thần y? Chính là thư sinh vừa đi cùng với Triệu Phổ?” Thanh niên nhân cười cười, hỏi, “Tại sao Triệu Phổ lại thân mật với hắn như vậy? Tên điên kia không phải ghét nhất là thư sinh sao? Còn mang theo một oa nhi.”
“Ách…” Người nọ do dự một chút, tựa hồ đang cân nhắc lời nói, thanh niên nhân nhìn hắn, hỏi, “Làm sao vậy? Có gì không thể nói sao?”
“Nghe nói… Thư sinh kia cùng Triệu Phổ có quan hệ không bình thường.” Hắc y nhân trả lời.
“Là thân thích?” Thanh niên nhân hơi có chút giật mình, “Không quá giống a… bạch y thư sinh kia cũng là hoàng tộc?”
“Là tình nhân.” Hắc y nhân thấp giọng nói.
Thanh niên nhân mở to hai mắt quay đầu lại nhìn hắn, hỏi, “Cái gì?”
“Là tình nhân a, nghe nói, chuyện bọn họ mến nhau, toàn bộ mọi người ở Khai Phong đều biết, tối hôm qua hoàng thượng còn cố ý mở quốc yến, thỉnh bọn họ ẩm yến, chúc mừng bọn họ…”
“Vô liêm sỉ!” không đợi hắc y nhân nói xong, thanh niên nhân nọ liền đập bàn, khiến cho nhiều thực khách xung quanh giật mình.
Hắc y nhân nhìn trái phải một chút, nói, “Tứ thiếu gia, đây kỳ thực cũng không có gì, nam nhân thích nam nhân cũng không phải không có.”
“Ta quản hắn là nam nhân hay nữ nhân?” Thanh niên nhân đè thấp thanh âm nghiến răng nghiến lợi nói, “Dù sao thì Triệu Phổ hắn cũng không được có người trong lòng!”
“Ách…” Hắc y nhân có chút mờ mịt, hỏi, “Vì sao a?”
Thanh niên nhân nọ trừng hắn, không lên tiếng, chỉ là sắc mặt càng thêm khó nhìn, nắm chặt nắm tay lại đấm hai cái, tựa hồ rất ảo não.
Hắc y nhân cùng gã tùy tùng bên cạnh hai mặt nhìn nhau, tất cả mọi người có chút bối rối, vị tứ thiếu gia này của bọn họ, bình thường hỉ nộ mặt không đổi sắc, tại sao hôm nay lại tức giận đến như vậy? Chỉ là vì Triệu Phổ thích một nam nhân?
…
Công Tôn và Triệu Phổ mang theo Tiểu Tứ Tử trở về, đến bên dưới một tòa tiểu lâu, Tiểu Tứ Tử liền thấy trước mắt nhoáng lên, vươn tay tiếp được một quả điều nhỏ vàng rực, bên trên còn dính viên đường trong suốt, nhét vào mồm ngẩng đầu lên, trên lầu hai là một bạch sắc thân ảnh.
“Phụ thân, Bạch Bạch!” Tiểu Tứ Tử vươn tay chỉ vào lầu hai.
Triệu Phổ cũng đã sớm thấy, cười hỏi Công Tôn, “Thư ngốc, ăn cơm trưa rồi hãy đi về?”
“Hảo.” Công Tôn gật đầu, Triệu Phổ ôm Tiểu Tứ Tử đi lên lầu hai, “Tiểu Tứ Tử, chúng ta đi ăn hôi.”
Trên lầu, Bạch Ngọc Đường bất đắc dĩ lắc đầu, gọi tiểu nhị tới, bảo hắn mang thêm bát đũa và thức ăn.
Công Tôn bọn họ ba người lên lầu hai, Tiểu Tứ Tử bị Triệu Phổ đặt xuống đất, chạy chậm bổ nhào qua, ôm lấy chân Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường vươn tay ôm lấy bé, chuyển đôi đũa cho bé tự gắp thức ăn.
“Bạc