
thì ở lại Khai Phong phủ mới có thể phát triển sở trường tốt nhất!
Thứ nhất, tiên sinh thông minh tuyệt đỉnh kiến thức rộng rãi tinh thông kim cổ, có thể cung cấp nhiều đầu mối giúp chúng ta phá án. Thứ hai, tiên sinh y thuật rất cao, Khai Phong ta còn thiếu một ngỗ tác (pháp y). Thứ ba, không dối gạt tiên sinh, sau khi ngài vừa đến, bách tính Khai Phong ta được hưởng phúc, ta vốn cũng dự định mở một đại viện để tiên sinh tu kiến dược phòng dược lư, bên ngoài bố trí dược phô (sân phơi thuốc), vì bách tính trị bệnh, phí dụng hết thảy Khai Phong phủ ta gánh vác, nhưng chỉ sợ tiên sinh không chịu nổi. Điểm cuối cùng… sau khi Tiểu Tứ Tử đến, toàn bộ Khai Phong phủ náo nhiệt hẳn lên, ban đầu không khí vốn rất trầm lặng, ta cũng rất thích Tiểu Tứ Tử a.”
Triệu Phổ ở một bên nghe được mí mắt nháy như máy, thầm nhủ, “Hảo ngươi một lão Bao a, ngươi thật đúng là dẫn lừa theo sườn núi dốc a, vuốt lông theo chiều xuôi, thư ngốc kia không thể không ngất ngây a!”
Công Tôn nghe đến đó, đã rất cảm động… Không ngờ Bao đại nhân lại nghĩ như vậy, một bên Tiểu Tứ Tử ôm cổ Công Tôn, nói, “Phụ thân… chúng ta lưu lại đi, ngươi liền làm bố bố đi.”
Tất cả mọi người khó hiểu, “Bố bố [bù'>.”
Công Tôn bất đắc dĩ, nói, “Là chủ bộ [bù'>.”
“Ngô.” Tiểu Tứ Tử gật đầu.
Triển Chiêu cũng cười nói, “Tiên sinh, nói thật, ngươi tài trí hơn người, nhưng có thể khiến kẻ khác ghen tị, Tiểu Tứ Tử lại nhỏ như vậy, ngươi lẻ loi một mình phiêu lưu bên ngoài lại không võ công, thật khiến người lo lắng, không bằng tìm một chỗ, yên ổn trụ lại đi.”
Công Tôn nhìn Triển Chiêu một chút, tâm đã động rồi, nghĩ tới đây, ngước mắt nhìn Triệu Phổ một chút, ý như là hỏi —— Vậy, ngươi nói sao?
Triệu Phổ càng thêm choáng váng, Công Tôn dĩ nhiên trưng cầu ý kiến của hắn, suy nghĩ một chút, nói, “Ngươi hài lòng là tốt rồi.”
Công Tôn trong lòng ấm áp, suy nghĩ một chút, rồi quay sang Bao Chửng gật đầu, nói, “Vậy… thì làm phiền Bao đại nhân…”
“Không phiền không phiền!” Bao Chửng mừng rỡ không khép miệng lại được, Triển Chiêu cũng cười, chợt nghe Bao Chửng nói, “Nếu Bạch thiếu hiệp cũng có thể lưu lại thì…”
Còn chưa dứt lời, Triệu Phổ Triển Chiêu cùng nhau lắc đầu, “Không thể, tuyệt đối không thể.”
Bao Chửng thở dài.
Công Tôn nhìn Tiểu Tứ Tử, bé ngẩng mặt ôm mình cười tủm tỉm, vui vè vô cùng, “Phụ thân, sau này chúng ta không đi nga!”
Công Tôn gật đầu, nhéo khuôn mặt bé.
Bao Chửng nhanh chóng sai người dành cho Công Tôn một trạch viện (nhà có sân), chuyện tu kiến dược lư dược phô đều lập tức chuẩn bị, chính mình thì tranh thủ xuất môn, lên kiệu chạy đến hoàng cung thỉnh chỉ.
Triệu Trinh vừa nghe Công Tôn đồng ý lưu lại làm quan, rất hài lòng, lập tức hạ thánh chỉ, phong Công Tôn làm thiết mạo sư gia, vì quan hệ của Công Tôn và Triệu Phổ, người khác thiết mạo đều là phong làm Vương gia, bây giờ lại cho sư gia, tam phẩm đương triều, đồng thời khâm ban một bảng hiệu cho dược phô cùa Khai Phong phủ —— thiên hạ đệ nhất thiện đường, tư phí do hoàng cung đảm đương, lại phong Công Tôn làm thiên hạ đệ nhất thần y.
Quang vinh lớn như vậy, Khai Phong phủ lập tức oanh động, bách tính toàn thành đều đến chúc mừng, cao hứng Khai Phong phủ lại có thêm một vị quan vừa tốt lại vừa tài.
.
Công Tôn có chút không quá thích ứng, y mơ mơ hồ hồ về tới trong phòng của mình, nhìn dưới gầm giường một chút, thực sự kéo ra một cái rương, mở… Một rương hoàng kim.
Công Tôn có chút mộng, lúc đầu hoàng thượng đúng là có thưởng chút ngân lượng, nhưng… hẳn là không nhiều vậy chứ?!
Công Tôn suy nghĩ một chút, đem hoàng kim đều lấy ra, tinh tế kiểm tra, rốt cuộc, bên trên một thỏi vàng phát hiện một dấu khắc —— chữ “Cửu”.
Công Tôn lập tức minh bạch, buông thỏi vàng, kéo Tiểu Tứ Tử qua, nói, “Tiểu Tứ Tử, có phải ngươi cùng Triệu Phổ nói cái gì rồi không?”
Tiểu Tứ Tử bóp bóp ngón tay, không nói lời nào, bất quá cũng không phủ nhận.
Công Tôn nâng mặt bé lên nói, “Tại sao lại đòi bạc của hắn a?”
Tiểu Tứ Tử dẩu mỏ, nói, “Tiểu Tứ Tử muốn cho phụ thân vui vẻ.”
Công Tôn cũng đau lòng, vật nhỏ này, bé tí như vậy đã bắt đầu quan tâm loại chuyện này, cũng không thể to tiếng với nó, nói, “Tiểu Tứ Tử, bây giờ phụ thân đã làm chủ bộ ở Khai Phong phủ, cũng coi như rất thích việc này, thiện đường cũng đã khởi công, cảm thấy mỹ mãn, không thể lại đòi vàng cùa hắn.”
Tiểu Tứ Tử gật đầu, nhỏ giọng nói thầm, “Cửu Cửu nói, vàng thì tính cái gì, sao trên trời hắn cũng có thể hái xuống cho ngươi.”
Công Tôn sửng sốt, mặt đỏ bừng, nói, “Đừng nói bậy.”
Tiểu Tứ Tử ôm Công Tôn cọ cọ, cười tủm tỉm nói, “Phụ thân, ngươi có phải cũng thích Cửu Cửu một chút?”
Công Tôn không lên tiếng, nhìn bé, Tiểu Tứ Tử cười, nói, “Quả nhiên nha, không phải thì tại sao hung như vậy.”
Công Tôn nhéo khuôn mặt mềm mềm đó, “Hung là vì hắn lưu manh.”
“Nhưng.” Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt nói, “Cửu Cửu chỉ lưu manh phụ thân, không lưu manh người khác.”
Công Tôn khẽ nhíu mày… Nghĩ cũng phải a, Triệu Phổ hình như đối xử với người khác rất bình thường a.
Lúc này, chợt nghe được bên ngoài có thanh âm của Triệu Phổ truyền đến, “Thư ngốc, đi r